VIETNAM
NEWS
NETWORK (VNN)
P.O
Box
661162
Sacramento
,
CA
95866
Phone & Fax: 916-480-2724
Email: vnn@vnn-news.com
<mailto:vnn@vnn-news.com>
Website: www.vnn-news.com
<http://www.vnn-news.com/>
**********************************
Bài Vở Hàng Ngày
Ngày 13 Tháng 09 Năm 2007
**********************************
1- Bình Luận Việt
Nam
- Tính Cho Thế Hệ Sau...
Trần Khải
2- Thời Sự Việt
Nam
- Phế Thải
Y Tế Ở Việt
Nam
Mai Thanh Truyết
3- Diễn Ðàn Hải Ngoại
- Câu chuyện thời
sự: Hai điều kiên định tệ hại!
Bùi Tín
4- Diễn Ðàn Quốc Nội
- Ðạo Ðức
và Chuyên Chính
Vũ Hải Ðăng (Ðảng DCND)
5- Diễn Ðàn Quốc Nội
- Thư Công Dân Việt Nam Hoàng Trung Việt Gởi
Thủ Tướng
Nước CHXHCNVN Nguyễn Tấn Dũng
6-
Câu Chuyện Việt
Nam
Văn
Quang
7- Văn Học Nghệ Thuật
- Mùa Thu Ðáng Nhớ
Nguyên Ðỗ
**********************************
1- Bình Luận Việt
Nam
- Tính Cho Thế Hệ Sau...
Trần Khải
(VNN)
Trong khi các chính phủ Việt Nam và
Phi Luật Tân luôn luôn chính thức lộ vẻ nhẫn nhịn trước người khổng lồ Trung Quốc về các vấn đề tế nhị ở Biển Ðông, điều cần suy nghĩ là tại sao Ðài Loan, một quốc gia đang bị gần như toàn cầu bỏ lơ hay cô lập, lại gồng mình biểu diễn sức mạnh quân sự ở Trường Sa?
Có phải Ðài Loan thực sự có nhu cầu diễn võ, hay
chỉ đơn giản vì nhìn xa về các yếu tố chiến lược để tự vệ, viễn ảnh tài nguyên dầu ở vùng đảo này? Hay Ðài
Loan giả vờ bày trò chỉ để cho Trung Quốc có cớ bị kích động mà lăng xăng thêm ở Biển Ðông? Như thế, chiến lược của Việt
Nam
nên suy tính ra sao? Có phải Trung
Quốc và Ðài Loan chỉ như một cặp vợ chồng ly dị, hay như hai anh em gây sự, nhưng khi tính kế lâu dài cho cả thế kỷ thì họ vẫn nhìn nhau như một nhà? Và họ đã mặc nhiên đồng ý rằng Trường Sa trong một thế kỷ tới sẽ là tài sản chung của thế hệ con cháu họ, sau khi cuộc chiến quốc-cộng và mâu thuẫn chế độ giữa tự do dân chủ và độc tài toàn trị giải quyết xong? Thực sự, có phải Bắc Kinh bí mật xui giục Ðài Bắc làm nhiều trò hung hăng ở Trường Sa hay không?
Bản tin của phóng
viên Toshinao Ishii trên nhật báo Nhật Bản The Yomiuri Shimbun
(http://www.yomiuri.co.jp/dy/world/20070908TDY05002.htm) hôm 8-9-2007
loan như sau:
"Ðài Loan xây phi trường quân sự trên đảo Trường Sa
Ðài Loan đang xây một phi trường quân sự trên đảo Itu Aba, đảo lớn nhất trên quần đảo Trường Sa ở vùng Biển Nam Trung Quốc, theo lời 1 viên chức Bộ Quốc Phòng Ðài Loan nói với tờ The Yomiuri Shimbun hôm Thứ Tư.
Ðài Loan đã tuyên bố chủ quyền trên Trường Sa, một chuỗi các vỉa đá nhiều dầu, tranh với Trung Quốc, Việt
Nam
, Phi Luật Tân và
các nước khác.
Ðược nhắm sẽ sử dụng cho
các phi cơ vận tải C-130 và các phi cơ khác, sự hoàn tất phi trường dự kiến sẽ giúp Ðài Loan kiểm soát hiệu qủa vùng đảo, theo lời các nhà quan sát.
Nằm rộng một vùng
khoảng 0.48 kilomet vuông, Itu Aba là nơi duy nhất ở vùng đảo Trường Sa mà Ðài Loan kiểm soát.
Phi đạo dài 1,150-mét, rộng 30-mét
sẽ hoàn tất cuối năm nay, với tổng chi phí xây cất khoảng 700 triệu đồng Ðài Tệ mới (khoảng 21 triệu dollars).
Hiện nay, hải quân
Ðài Loan chủ yếu kiểm soát, bảo vệ đảo này.
Phi trường dự kiến sẽ giúp Ðài
Loan kiểm soát vĩnh viễn lãnh thổ này và sẽ vận dụng trong các sinh hoạt cứu hộ, theo
viên chức Bộ Quốc Phòng.
Chính quyền đảo thuộc tuần duyên dự định dùng phi đạo này làm như 1 con đường, nhưng quân đội sẽ kiểm soát trong trường hợp khẩn cấp, theo lời ông." (hết dịch)
Trong khi Ðài Loan vươn
cánh tay quân sự, thì Trung Quốc lại bày trò hai mặt Ðông Tà - Tây Ðộc: mới mấy tuần qua vẫn một mặt hung dữ với Việt Nam, bắn tàu ngư dân Việt, bắt cóc 28 ngư dân Việt, trong khi vuốt ve và hòa dịu với Phi Luật Tân, cùng bàn kế hợp tác thăm dò dầu và lắng nghe đề nghị hành lang đánh cá cho ngư dân vùng Trường Sa. Có gì bí mật trong độc chiêu này của Bắc Kinh không? Hay đây là chiêu thức Song Thủ Hổ Bác truyền thống, hai tay đánh ra kình lực cương nhu khác nhau?
Và trong khi trung phong Trung Quốc đứng giữa sân, thọc chân khều té các cầu thủ Việt
Nam
và Phi Luật Tân, thì vẫn giả vờ nhắm mắt cho cầu thủ Ðài Loan
dẫn banh chạy vòng mép lằn vôi mà qua vòng cấm địa?
Nhìn tới kế hoạch trăm năm, thì
hình như Ðài Loan đang thực hiện kế hoạch Biển Ðông cho Trung Quốc... Bởi vì chế độ độc đảng toàn trị của Trung Quốc nếu không tan rã hay lột xác trong 5 năm tới, hay 10
năm tới, thì cũng sẽ xảy ra trong 100 năm tới (theo ước mơ và hù dọa của Hồ Cẩm Ðào).
Tất nhiên đó là nói lý thuyết trên giấy mực thôi,
vì thực tế chế độ độc taì toàn trị Trung Quốc cũng không tính thọ lâu như thế. Bởi vì phi trường trên đaỏ Trường Sa dù bằng bê tông cốt sắt cỡ nào, rồi cũng phải hư hoaị với muối biển trong hai hay ba thập niên, và tình hình hâm nóng địa cầu sẽ chuyển biến khuôn mặt địa lý khu vực, sẽ nhận chìm một số nơi và có thể sẽ vẽ lại vùng bờ biển toàn cầu.
Họ cũng không thể tính xa
hơn vaì thập niên, vì tuổi thọ của các lãnh tụ đều đã quá ngũ thập, lục thập cả. Nhưng họ phaỉ tính xa, bởi vì cho dù địa lý khu vực biến đổi thì kho tàng dầu hỏa dưới các vỉa đá Trường Sa vẫn còn đó, trong khi nguồn dầu Trung Ðông sẽ cạn vài thập niên tới; và họ phải tính xa vì dù tuôỉ họ đã cao, nhưng còn
các thế hệ con chaú tương lai sẽ bước tới.
Nghĩa là Ðài Loan đang thực hiện kế hoạch Biển Ðông
cho Trung Quốc... vì tiên đoán rằng trong vài thập niên tới, hai nứơc sẽ sáp nhập dưới một chính thể dân chủ tự do, và vì cần để một di sản Biển Ðông cho các thế hệ con chaú.
Nếu đúng như thế, đây sẽ là điều đáng ngại cho những thế hệ tương
lai của Việt
Nam
.
Bởi vì viễn ảnh tan rã
Trung Quốc làm nhiều mảnh chắc chắn là sẽ làm ổn định toàn khu vực hơn, và làm các nước láng giềng nhỏ bé, trong đó có Việt
Nam
,
an tâm hơn. Nhưng nếu Trung Quốc và Ðài Loan sáp nhập, lại thêm
các đảo bên rìa bờ biển Việt
Nam
,
lại thêm các ông chủ người Hoa lâu nay mở xưởng ở Việt
Nam
,
thì thấy rõ là nhức đầu.
Nghĩ tới thế hệ tương
lai, chắc chắn là chế độ Hà Nội cũng phải bị xóa sổ hay lột xác. Nhưng những người đang cầm quyền, và các nhà dân chủ đã có nghĩ tới chuyện di sản để lại cho con cháu chưa. Không phải chuyện di sản từ cán bộ CSVN mưu mô tham nhũng, mà là một di sản để con cháu phát triển bền vững.
Tương tự, những cuộc tranh
cãi mới đây trên các diễn đàn Internet cho thấy người Công Giáo Việt Nam trong và ngoài nước cũng đang có
cách nhìn khác nhau, thậm chí tới chuyện quý giám mục đi ra hải ngoại xin tiền mục vụ cũng bị ngờ vực, làm khó dễ, và vân vân.
Và cũng tương
tự, bên những người hoạt động cho Phật Giaó cũng chia làm tả hữu hai phe, và trong hai phe vẫn còn có những cực tả, trung tả, cực hữu và
trung hữu. Cụ thể câu hỏi là: có nên nín thở qua sông để đào tạo các thế hệ Phật học tương lai, hay là nên tích cực hỗ trợ lý tưởng dân chủ để bị công an cô lập, bao vây... Ðâu có mấy vị sư vui mừng khi phải đi họp đều đặn với Mặt Trận Tổ Quốc để nghe chuyện chúng sinh phiền não.
Mỗi lựa chọn đều là những cân nhắc, thường khi là có cả hy sinh, đau đớn, và có thể mất cả một số bạn hữu.
Vấn đề xây dựng một dân tộc, và nghĩ về một di sản tốt đẹp cho các thế hệ tương lai, nhất là trong tình hình Biển Ðông ngày càng phức tạp, cần nhất là
chính ngay trong nhà nước CSVN tự ý thức chuyển biến, và đừng đẩy bất kỳ ai vào thế khó thương lượng. Hãy nhớ, di sản tốt đẹp nhất vẫn là đặt nền móng cho một chế độ thực sự dân chủ cho VN.
=END=
2- Thời Sự Việt
Nam
- Phế Thải Y Tế Ở Việt
Nam
Mai Thanh Truyết
Hầu hết chúng ta đều biết tình trạng môi trường ở Việt Nam hiện tại đang xuống cấp ngày càng trầm trọng, hậu quả của việc sản xuất của cải vật chất cho xã hội mà không chú trọng đúng mức đến việc bảo vệ mội trường từ khi Việt Nam bắt đầu mở cửa ra thế giới bên ngoài từ năm 1986 trở đi. Một trong những nguyên nhân gây nên tình trạng trên là các nguồn phế thải rắn. Có ba
loại phế thải rắn: - Phế thải từ các công nghệ sản xuất gọi là phế thải kỹ nghệ; - Phế thải từ rác từ các hộ gia đình goị là phế thải sinh hoạt; - Và sau cùng phế thải y tế là tất cả các loại rác
phát sinh từ những dịch vụ y tế trong bệnh viện và các trung tâm y tế trên toàn quốc.
Bài viết nầy có mục đích trình
bày tình trạng các loại phế thải y tế ở Việt
Nam
và một số nhận định về tình trạng trên cùng một vài đề nghị giải quyết một vấn đề không kém quan trọng hiện đang xảy ra ở Việt
Nam
.
Ðịnh nghĩa và thành phần của chất thải y tế
Chất thải y tế còn gọi là chất thải bệnh viện là những chất phế thải từ bệnh viện qua những dịch vụ y tế như chữa trị, mổ xẻ, và thử nghiệm. Ðại để đó là những quần áo bệnh nhân và y công, bác sĩ sau khi chửa trị có dính
máu và chất thải của người bệnh, cũng như vi khuẩn, các bộ phận bị tách rời, hóa chất, thuốc men cùng dụng cụ dùng trong các sinh hoạt trên. Do đó, phế thải y tế rất dễ bị lây nhiễm và có
nguy cơ ảnh hưởng lên sức khỏe con người sống trong môi trướng bệnh viện, nếu không được xử lý thích đáng. Thông thường theo ước tính trong 4 Kg phế thải y tế có 1 Kg
phế thải đã bị nhiễm vi khuẩn nguy hiểm.
So với các loại chất thải khác như chất thải rắn trong kỹ nghệ và phế thải gia cư, đây là một loại phế thải độc hại hơn cả vì phế thải y tế có thể trực tiếp ảnh hưởng tức khắc lên sức khỏe của con người, và hơn nữa có thể có nguy cơ tạo ra bệnh dịch qua sự lây nhiễm qua một vùng dân cư rộng lớn. Còn tính độc hại của hai loại phế thải gia cư và kỹ nghệ có tính cách lâu dài hơn và khó nhận diện trước mắt.
Cung cách xử lý loại phế thải y tế trên thế giới
Hiện tại, trên thế giới ở hầu hết các quốc gia kỹ nghệ, trong các bệnh viện, cơ sở săn sóc sức khỏe, hay những công
ty đặc biệt xử lý phế thải đều có thiết lập hệ thống xử lý loại phế thải nầy. Ðó là các lò đốt (incinerators) ở nhiệt độ cao tùy theo loại phế thải từ 1.000oC đến trên 4.000oC. Tuy nhiên phương pháp nầy hiện nay vẫn còn đang tranh
cãi về việc xử lý khí và bụi sau khi đốt đã được thải hồi vào không khí.
Các phế thải y tế trong
khi đốt, thải hồi vào không khí nhiều hạt bụi li ti
và các hóa chất độc hại phát sinh ra do quá trình thiêu đốt như: acid
cloridric,
dioxin/furan, và một số kim loại độc hại như thủy ngân, chì, hoặc arsenic, cadmium. Do đó, tại Hoa Kỳ vào năm 1996, đã bắt đầu các điều luật về khí thải của lò đốt nghiêm khắc hơn và lượng khí thải hồi phải được giảm thiểu bằng những hệ thống lọc hóa học và cơ học tùy theo loại phế thải. Cũng như các hạt bụi phóng thích sau khi đốt phải nhỏ hơn 10 um.
Ngoài ra còn có phương
pháp khác để giải quyết vấn đề nầy đã được các quốc gia lưu tâm đến vì phương pháp đốt đã gây ra nhiều bất lợi vì lượng khí độc hại phát sinh thải vào không khí; do đó các nhà khoa học hiện đang áp dụng một phương
pháp mới. Ðó là phương pháp nghiền nát chất phế thải và xử lý dưới nhiệt độ và áp suất cao để tránh việc phóng thích khí thải trong khi xử lý.
Dựa theo phương
pháp nầy phế thải bệnh viện được chuyển qua một máy nghiền nát. Phế thải đã được nghiền xong sẽ được chuyển qua một phòng hơi có nhiệt dộ 138oC và áp suất 3,8 bar (1bar tương đương với áp suất 1 atmosphere). Ở điều kiện nhiệt độ và áp suất trên là điều kiện tối ưu cho hơi nước bảo hòa. Phế thải được xử lý trong vòng 40 đến 60 phút. Sau cùng phế thải rắn đã sẽ được chuyển đến các bãi rác thông thường vì đã đạt được tiêu chuẩn tiệt trùng. Phương pháp nầy có thêm lợi điểm là làm giảm được khối lượng phế thải vì được nghiền nát, chi phí ít tốn kém hơn lò đốt, cũng như không tạo ra khí thải vào không khí.
Phế thải y tế ở các nước đang phát triển
Ðối với các quốc gia đang phát triển, việc quản lý môi trường chung vẫn còn rất lơ là, nhất là đối với phế thải bệnh viện. Tuy nhiên trong khoảng 5 năm trở lại đây, các quốc gia như Ấn Ðộ và Trung Quốc đã bắt đầu chú ý đến việc bảo vệ môi trường, và có nhiều tiến bộ trong việc xây dựng các lò đốt ở bệnh viện. Ðặc biệt ở Ấn Ðộ từ năm 1998, chính phủ đã ban hành Luật về "Phế thải y tế: Lập thủ tục và Quản lý". Trong bộ luật nầy có ghi rõ ràng phương pháp tiếp nhận phế thải, phân loại phế thải, cùng việc xử lý và di dời đến các bãi rác.. Do đó, vấn đề phế phải độc hại của quốc gia nầy đã được cải thiện rất nhiều.
Trong lúc đó Việt Nam hiện nay chưa đặt mối quan tâm đúng mức về vấn đề nầy, ngay cả đối với rác gia cư và rác kỹ nghệ. Hà Nội có 36 bệnh viện mà chỉ có một bệnh viện có lò đốt. Tp HCM cũng chẳng khá gì hơn, chỉ có 3 lò đốt cho trên 100 bệnh viện trong thành phố. Ðối với các tỉnh, thị xã còn lại, chúng tôi thiết nghĩ cũng không có bệnh viện nào có trang bị lò đốt cả.
Cho đến hiện nay, chưa thấy có chỉ dấu nào của Việt Nam về việc cải thiện tình trạng quản lý các nguồn rác nói chung, và phế thải y tế nói riêng. Các loại phế thải rắn và lỏng là hai vấn nạn môi trường quan trọng nhất hiện tại mà Việt Nam phải đối mặt và giải quyết một cách rốt ráo. Nếu Việt Nam không chịu thay đổi cung cách hành xử, chúng tôi e rằng Việt Nam sẽ phải chịu một cơn khủng hoảng môi trường nghiêm trọng trong một tương lai rất gần.
Mới đây, vào ngày 30-8-2007, TS Nguyễn Thị Xuyên, Thứ trưởng Bộ Y tế CS Việt Nam cho biết Bộ Y tế yêu cầu các đơn vị y tế trong cả nước cần thúc đẩy gấp việc kiểm tra, kiểm soát cũng như thắt chặt việc quản lý, kiểm soát và xử lý rác thải theo Quy chế quản lý chầt thải y tế. Bộ còn yêu cầu cho đến ngaỳ 30-9 tất cả các bệnh viện, sở y tế, các trung tâm y tế phải rà soát và báo cáo đầy đủ công tác thu gom, xử lý, và tiêu hủy chất thải bệnh viện theo đúng quy định, tuân thủ Luật Bảo vệ Môi trường.
Qua công văn vừa phát ra, chúng ta thấy rõ ràng là Việt Nam chưa đánh giá đúng mức tầm quan trọng của phế thải y tế. Một vấn đề cấp bách như trên đã tồn tại hàng hai chục năm qua, mà Bộ Y tế chỉ ra công văn "yêu cầu" giải quyết rác y tế?
Chính vì vậy, cho nên tình trạnh chung trên 64 tỉnh toàn quốc vẫn xảy ra nhiều trường hợp cảnh trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Tình trạng nầy càng tệ hại hơn nữa ở hai nơi cần phải giữ gìn hơn cả là ở Hà Nội và Sài Gòn, vì hai nơi nầy là hai trung tâm tiếp cận với ngoại quốc nhiều nhất và đông dân nhất so với các tỉnh khác.
Tại Sàigòn, hầu hết các bệnh viện trong thành phố chỉ có trách nhiệm thu gom, phân loại, kiểm soát và chuyển tải rác y tế về nhà rác; còn vấn đề vận chuyển rác đi đâu, xử lý như thế nào thì giao cho cơ quan quản lý môi trường. Chính vì sự quản lý còn lỏng lẻo mà tình trạng rác y tế ngày càng tê hại hơn.
Ðối với Tp Sài gòn, đây là thành phố có số lượng bệnh nhân lớn nhất, trung bình hàng tháng có thể thải ra hơn 7 tấn rác y tế gồm kim và ống chích, bông băng, dao mỗ, các ống plastic chuyền nước biển hay thuốc men v.v...Tất cả được thu gom vào các thùng nhưạ, có ghi mã số riêng và được chuyển xuống nhà rác. Sau đó là việc của Cty Quản lý Môi trường, và bệnh viện hoàn tòan không còn chịu trách nhiệm việc xử lý! Do đó, Cty Môi trường chuyển rác đi đâu, xử lý như thế nào thì không ai được rõ cả! Cũng không quên nói thêm là thành
phố còn có hàng
ngàn văn phòng khám
bệnh và chữa trị do các bác sĩ hành nghề, và vấn đề thu gom rác y tế hoàn tòan
không được nêu lên. Ðây cũng là một số lượng rác không nhỏ, gây thêm nguy cơ cho rất nhiều mầm bệnh.
Riêng tại thủ đô Hà Nội, vấn đề quản lý còn tồi tệ hơn nữa, và nhiều tệ trạng mới vùa được nêu ra trên baó chí và truyền thanh gần đây nói lên sự bất lực của những nhà chịu trách nhiệm trong lãnh vực nầy. Ðiển hình là trường hợp bệnh viện Việt Ðức. Trong nhiều năm qua, bệnh viện đã ký hợp đồng với Xí nghiệp Xử lý chất thải công nghiệp Y tế thuộc Cty Môi trường Hà Nội vận chuyển và xử lý rác y tế. Tuy nhiên
vì không ai quản lý khâu xử lý, cho nên Cty trên đã bán lại các loại rác có thể tái sinh thay vì phải xử lý. Ðiều nầy cũng xảy ra cho bệnh viện Bạch Mai và một số bệnh viện khác tuy chưa được khám phá ra. Ngay chính Ðài
Radio ABC ở Úc châu trong buổi phát thanh ngaỳ 29/8 vừa qua nêu tin tức gần 300 tấn rác y tế ở Việt Nam ở các bệnh viện Hà Nội đã được tái sản xuất thành các dụng cụ dùng trong kỹ nghệ ăn uống như muỗng nĩa, dao nhựa, các loại ly chén nhựa, các thùng chứa bằng nhựa v.v...
Phế thải y tế lỏng
Ngoài phế thải rắn vừa kể trên, chúng ta cũng không quên một lượng nước thải y tế. Từ trên 1.000 bệnh viện trên tòan quốc hiện tại, theo thống kê của VN hiện chỉ có 1/3 có hệ thống xử lý nước thải, đặc biệt là ở trung ương và các thành thị lớn. Tuy nhiên trong số trên chỉ có một phần nhỏ đạt được tiêu chuẩn môi trường. Nhiều nơi có cũng như không vì hệ thống không được bảo hành, sau đó bỏ không với lý do là không có kinh phí cho
tiến điện và hóa chất cùng nhân viên điều hành...Ở nhiều bệnh viện lớn ở thành phố, nước thải chỉ qua bồn chứa rồi chảy thẳng vào sông rạch.. Thí dụ như bệnh viện Việt Ðức, cơ sở ngoại khoa lớn nhất nước, thực hiện hàng chục ngàn ca mổ mỗi năm mà vẫn chưa có nhà máy xử lý nước thải đúng tiêu chuẩn. Sài gòn còn trên 35 bệnh viện chưa có hệ thống xử lý nước thải và 40 bệnh viện hệ thống không đạt tiêu chuẩn.
Theo Sở Tài nguyên & Môi trường Hà Nội, trong số 400 ngàn m3 nước thải đổ vào sông Nhuệ, sông Ðáy mỗi ngày, có độ khoảng phân nửa là nước thải bệnh viện. Từ đây cho thấy mầm bệnh trên các sông rạch chằn chịt ở Việt Nam đang bị ô nhiễm như thế nào vì các mầm bệnh sinh học, thậm chí cả phóng xạ, virus đường tiêu hóa, bại liệt, ký sinh trùng, liên cầu, tụ cầu, Salmonella v.v... Thêm nữa, những mầm bệnh nầy chu du khắp nơi, xâm nhập vào các loại thủy sản, cây trồng, nhất là thủy canh như rau muống chẳng hạn. Từ đó, con người sau khi tiếp nhiễm với các mầm bệnh trên, nguy cơ ung thư và các bệnh hiểm nghèo khác sẽ tăng rất nhanh. Ðối lại, Sài Gòn cũng không khá gì hơn với trên 17 ngàn m3 nước thải y tế lỏng thải vào sông rạch hàng ngày.
Từ những thông tin nêu trên đây, chúng ta nhận thức được tình trạng rác y tế ở Việt Nam đã được quản lý tồi tệ cũng như các viễn kiến để giải quyết vấn đề hầu như không được những người đang nắm quyền lực lưu ý đến.
Ðề nghị hướng giải quyết
Ðứng trước tình trạng cấp bách về việc xử lý phế thải y tế, cũng như khả năng tài chính của các bệnh viện không thể nào trang trải cho chi phí thiết lập một lò đốt, một số phương cách giải quyết trước mắt để có thể điều chỉnh và hạn chế được chất thải nầy. Tuy nhiên, vấn đề chỉ có thể giải quyết từng bước một khi có sự tham gia của nhà cầm quyền.
Ðối với các bệnh viện có bệnh nhân dễ bị nhiễm trùng và truyền nhiễm cao như các bệnh viện nhiệt đới, nhà bảo sinh, nhà nước bắt buộc bằng giá nào cũng phải xây lò đốt càng sớm càng tốt. Thêm nữa cần phải tăng cường kiểm soát việc quản lý các lò đốt của bệnh viện. Và việc làm cấp yếu tức thời đối với những bệnh viện còn lại là phải hạn chế chất thải y tế tối đa.
Ở các quốc gia kỹ nghệ, song hành với việc xử lý phế thải, Cơ quan Bảo vệ môi trường sở tại thường thiết lập chính sách khen thưởng bằng cách giảm thuế cho cơ sở sản xuất nào áp dụng chương trình giảm thiểu phế thải. Mức độ khen thưởng tùy theo điều kiện và mức độ độc hại cho mỗi quy trình. Trong trường hợp chất thải y tế, sau đây là một số gợi ý về phương cách để làm giảm thiểu chất thải:
- Trước hết, trong bệnh viện không nên xử dụng bao tay, áo choàng, khăn trải v.v..bằng chất dẽo nhân tạo như PVC, mà được thay thế các dụng cụ trên bằng cao su thiên nhiên (latex).
- Thủy ngân trong các hỗn hợp kim loại dùng trong việc trám răng, trồng răng, cũng như Chì (Pb) dùng làm điện cực của pin trong các hệ thống theo dõi nạn nhân bị bệnh tim v.v... sẽ được tái xử dụng bằng phương pháp tái sinh hóa học.
- Một số trang phục và hệ thống hô hấp trong phòng mổ có thể được tiệt trùng và dùng lại nhiều lần.
- Các dung môi thông thường trong bệnh viện như benzen, toluene, xylen có thể được xử dụng lại qua hệ thống chưng cất phân đoạn.
Tóm lại, bệnh viện có thể xử dụng lại tất cả những dụng cụ, hóa chất nào có thể tái sinh được và làm đúng theo quy định về an toàn y tế.
Ngoài ra, còn rất nhiều phương cách để giảm thiểu phế thải y tế cho từng bệnh viện chuyên ngành khác.
Nếu làm được một số việc căn bản đan cử trên đây, chúng ta đã hạn chế được một phần nào tình trạng ô nhiễm, giảm thiểu lượng chất thải và mức độ độc hại của chúng, và nhất là giảm thiểu được chi phí điều hành.
Sau hết, với sự tham gia đúng mức của các thành phần nhân sự trong bệnh viện từ nhân viên quản lý đến nhân viên y tế, cùng bệnh nhân sẽ chứng minh mức độ thành công của chương trình giảm thiểu chất thải nói chung.
Mai Thanh Truyết
West Covina, 9/2007
=END=
3- Diễn Ðàn Hải Ngoại
- Câu chuyện thời sự: Hai điều kiên định tệ hại!
Bùi Tín
Từ một năm nay,
ông Nguyễn Minh Triết và ông Nguyễn Tấn Dũng tạo nên hy vọng cho không ít bà con ta trong và ngoài nước. Phải chăng đây là những người lãnh đạo có tư tưởng đổi mới thực sự, có quyết tâm chống tham nhũng dứt khoát, cải cách hành chính mạnh mẽ, xây dựng nhà nước theo luật pháp nghiêm minh, hội nhập nhanh
chóng vào thế giới văn minh.
Người dân mong mỏi là vậy. Ðược vậy sẽ là đại phúc cho dân ta. Thế nhưng gần đây người dân bình thường cảm thấy hẫng hụt khi nghe 2 vị tuyên bố kiên định lập trường trên 2 vấn đề cơ bản.
Ông Dũng trong cuộc tiếp xúc trực tuyến với dân khẳng định dứt khoát không cho tư nhân làm báo, kiên quyết phủ định quyền của mỗi người công dân có quyền tự do tư tưởng và quyền tự do báo chí được ghi rõ ràng trong Hiến pháp. Lời khẳng định này đi ngược lại xu thế đổi mới và mở cửa, tôn trọng quyền tư hữu và tự do kinh doanh, xác định sự bình đẳng và cạnh tranh công bằng giữa các hình thức sở hữu quốc doanh, hợp tác xã và tư nhân.
Ông Triết cũng khẳng định giữ đến cùng điều 4 trong Hiến pháp xác định vị trí lãnh đạo của Ðảng Cộng Sản Việt nam; điều này không hề có trong bản Hiến pháp đầu tiên năm 1946; nó được sao chép điều 5 bản Hiến pháp Liên Xô theo tinh thần chuyên chế vô sản đã bị xoá bỏ ngay
trên đất Liên Xô cũ từ 16 năm nay rồi. Ông Triết còn lập luận rằng xoá bỏ điều 4 có nghĩa là đảng Cộng sản tự sát!
Bằng cách công khai khẳng định lập trường ''kiên định'' trên đây, ông Triết và ông Dũng - 2 nhân vật then chốt trong Bộ chính trị - đã công khai thách thức một số không ít đảng viên, nhất là đảng viên trí thức, đảng viên ngành ngoại giao và ngành kinh doanh, một số sĩ quan cấp cao
quân đội từng nhân dịp Ðại hội X năm ngoái yêu cầu đảng chủ động thực hiện dân chủ đa đảng trong trật tự và hoà hợp dân tộc. Họ chưa thật đông đảo, nhưng là những đảng viên tiến bộ, thật lòng
yêu nước thương dân, am hiểu tình hình chính trị thế giới, đau lòng với cảnh tham
nhũng bất trị, bất công xã hội và tiêu cực lan tràn. Những đảng viên trong sạch ấy - ngày càng thêm nhiều -, là giá trị quý báu
nhất còn lại của đảng cộng sản trong cơn thoái trào; họ ngày càng tiếp cận, ủng hộ lập trường của anh chị em dân chủ can trường, từ Hoàng Minh Chính, Hà Sỹ Phu đến Lê thị Công Nhân, Nguyễn Văn Ðài, Vũ Hùng...- không sao kể hết -, đang được bà con trong nước quý trọng và được cả thế giới văn minh
công khai bảo vệ và cổ vũ.
Xin được góp ý với ông Triết rằng ông
không nên bi quan tự mình hù doạ đảng của ông rằng '' bỏ điều 4 là đảng CS tự sát ''. Không phải thế đâu. Nếu ông thuyết phục được bộ chính trị đi vào con đường dân chủ đa đảng trong trật tự và luật pháp, ví dụ để thành lập một Tập hợp dân chủ - xã hội Việt nam chẳng hạn, do một số đảng viên cũ của đảng cộng sản cùng người chưa vào đảng nào tham gia, để cạnh tranh lành mạnh với đảng cộng sản trên tư thế bình đẳng tôn trọng lẫn nhau, thì cuộc sống chính trị nước ta sẽ sôi nổi sống động hẳn lên; từ đó đảng cộng sản có lực lượng ganh đua cạnh tranh và giám sát, sẽ có thể trong sạch và củng cố, thoát
khỏi cảnh xuống cấp, biến chất và thoái hoá, mất uy tín trước quần chúng như hiện nay.
Con đường dân chủ đa đảng trong trật tự luật pháp là con đường sáng sủa, con đượng vinh dự, con đượng lập công, con đường phục vụ dân tộc và nhân dân thiết thực nhất của đảng Cộng sản hiện nay, cũng là con đường duy nhất để hoà hợp dân tộc, thống nhất về chính trị và tình cảm trọn vẹn với đồng bào ở hải ngoại, cũng là con đường hội nhập trọn vẹn với thế giới văn minh. Lẽ ra phải mở ra sao lại đi đóng lại!
Nhận định của ông Triết chỉ đúng, nền dân chủ đa đảng chỉ là tai hoạ chết người đối với những đảng viên cộng sản vụ lợi, hám quyền, tham nhũng, dùng đảng làm chiếc thang danh vọng, để cướp nhà, cướp đất của dân, cướp đoạt công quỹ, phá hoại uy tín của đảng; chúng tìm mọi cách duy trì chế độ độc đảng cũ kỹ lẻ loi, chỉ là để tiếp tục làm giàu phi pháp, thoả mãn lòng tham không đáy, kéo
dài tội ác. Chẳng lẽ ông Triết tự xếp mình đứng vào hàng ngũ những kẻ sâu mọt ấy.
Cũng xin có đôi lời chân
thành với ông Nguyễn Tấn Dũng. Những lời tuyên bố của ông kiên quyết chống tham nhũng, coi đó là công việc ưu tiên cấp bách, thực hiện cải cách hành chính thật sâu rộng, áp dụng luật pháp
nghiêm minh, giải quyết dứt điểm việc khiếu kiện đông đảo kéo dài của dân, cho đến những chỉ thị cụ thể của ông về thực hiện nhanh gọn việc ghép một số bộ, không được thu tiền gửi xe khi dân đến gặp các cơ quan nhà nước, không hút thuốc lá nơi làm việc trong công sở... là những điều rất tốt. Thế nhưng ông có thấy được rằng nếu như tư nhân được làm báo, công dân được tự do ra
báo và viết báo - như ở hàng trăm nước bình thường khác -, thì công việc chống tham
nhũng, cải cách hành chính, tôn trọng luật pháp,
thực hiện văn hoá ứng xử, kỷ luật xã hội của ông sẽ có thêm rất nhiều thuận lợi mới, nhiều sức hỗ trợ mạnh mẽ hay không? Sao ông lại ghét bỏ, sợ hãi việc tư nhân làm
báo, việc công dân được tự do viết báo đến thế? ông không biết một nền báo chí tự do ở đông đảo nước dân chủ được coi là ''đệ tứ quyền'', là quyền lực thứ tư của một xã hội văn minh không thể thiếu, nhằm thực hiện công bằng xã hội, trong sạch hoá bộ máy quyền lực? Một mặt ông hô hào đất nước tiến lên, mặt khác ông lại đặt vật cản không cho nước ta nhích lên trên con đường tiến bộ, phát
triển? Lẽ ra phải mở ra sao lại đi đóng lại!
Ông Dũng đang khẩn trương
chuẩn bị đi thăm một số nước châu Âu, châu Mỹ. Xin cẩn thận. Nếu như ông nói với công luận thế giới đúng như ông từng nói trong nước: cấm tư nhân ra báo, thì lập tức ông sẽ ''được'' ngắm nhìn như một ''hiện tượng'' kỳ lạ, một nhân vật từ hành tinh nào, từ thời cổ lỗ nào, đối lập với quyền tư do và quyền sở hữu tư nhân mà nhân loại văn minh đã được hưởng từ 2 đến 3 trăm năm rồi.
Ông có biết rằng đảng cộng sản từng thực hiện tận diệt quyền sở hữu tư nhân, tịch thu quyền tự do cá thể của công dân, để rồi trong 21 năm đổi mới phải quay lại công nhận quyền sở hữu tư nhân, công nhận quyền tự do kinh doanh, làm cho thị trường sôi động hẳn lên, sao ông vẫn dị ứng với quyền sở hữu tư nhân, tự do báo chí một cách kỳ quặc đến vậy. Thế là đổi mới hay quay về lối cũ.
Dân chủ và tự do, theo
các vị lãnh đạo đảng cộng sản hiện nay, được thôi, nhưng phải chờ 15 năm, hay 20 năm nữa, sẽ có đầy đủ. Ði đâu mà vội. Còn phải lo cuộc sống vật chất của xã hội đã. Còn phải nâng cao dân trí vì trình độ dân ta còn thấp! Toàn
là nguỵ biện.
Dân chủ tự do đã được hàng trăm nước chứng minh là điều kiện không thể thiếu để có công bằng xã hội, chống tham nhũng và bất công, có phát triển nhanh chóng, vững chắc và lành
mạnh.
Sao lại đi hù doạ rằng dân chủ đa đảng và tự do báo chí sẽ dẫn đến hỗn loạn; 138 nước dân chủ thuần thục hay dân chủ từng phần (partly free) đều thực hiện dân chủ đa đảng, và các nước phát triển cao nhất, xã hội ổn định nhất, thu nhập bình quân đầu người cao nhất đều nằm trong số các nước dân chủ đa đảng, không có một ngoại lệ nào.
Dân chủ đa đảng cho toàn xã hội ngay từ bây giờ, càng sớm càng tốt. Toàn xã hội Việt nam ta sẽ thật sự mọc cánh bay xa, sẽ phóng ra ngoài khơi biển cả. Lợi ích cho toàn dân là vô kể. Sức và thế của Việt nam sẽ vọt lên như Phù Ðổng. Bởi vì qua
dân chủ và tự do thực sự, đảng cộng sản cầm quyền sẽ hoà gỉai với toàn xã hội trong nước, khi trả lại cho hơn 50 triệu công dân mọi quyền tư do cùng nhân phẩm của họ, sẽ đồng thời hoà giải với đồng bào hải ngoại từng là nạn nhân của chính sách sai lầm của đảng, và từ đó hội nhập hoàn toàn với thế giới văn minh, không còn những trở ngại, vấp váp, căng thẳng về tự do tôn
giáo, về nhân quyền như hiện nay. Chỉ một chủ trương đúng mà thu lợi vô kể cho dân cho nước, cần được kiên định, đáng được ưu tiên kiên định.
Dân ta nhất định sẽ có tự do đầy đủ và dân chủ đa đảng trong trật tự và luật pháp. Chúng ta có cơ sở để lạc quan. Vì lòng dân đang thức tỉnh. Thời đại thông tin thôi thúc sự thức tỉnh ấy. Vì dân
ta, trí thức ta, thanh niên ta có những yếu kém, nhưng về bản chất và truyền thống không
thuộc loại hèn kém. Thấy đúng, thấy phải, có lợi lớn cho dân cho nước thì dấn thân, không quản khó nhọc hy sinh.
Một người dân bình thường ít học thức, trình độ chính trị trung bình cũng có thể hiểu điều quá đơn giản là ở đâu, trên lĩnh vực nào độc quyền cũng có hại cho xã hội; thời trước, độc quyền buôn bán của mậu dịch quốc doanh dẫn đến dân phải ăn gạo hôi, gạo mủn khi không có gạo tốt, các bà các cô phải mặc áo vải trắng quần vải đen, nay
thị trường tự do người dân có thể chọn hàng chục thứ gạo, hàng trăm loại vải lụa khác nhau, vậy thì sao lại chỉ có độc nhất một đảng, để dân không được quyền lựa chọn tự do người cầm quyền của mình như công dân của 138 nước khác đã có dân chủ đa đảng từ rất lâu! Có gì vô lý hơn, thưa ông Triết!
Có thể có nhiều kịch bản dân chủ đa đảng, tự do hoá đất nước mà mọi dự kiến, phán đoán, mong mỏi có thể hình dung hay tưởng tượng ra, từ đơn giản đến phức tạp, từ không tưởng đến thực tế.
Xin đưa một thí dụ. Tại một cuộc họp Bộ chính trị, ông Triết và ông Dũng sau những đêm trằn trọc, gác tay lên trán, được lương tâm mách bảo, trào lên lòng thương nước ta, thương dân mình, cùng chung ý định thuyết phục 12 đồng chí khác trong bộ chính trị: chủ động đề nghị quốc hội sửa hiến pháp, từ bỏ điều 4, ngay thật thực hiện từng bước đa đảng trong trật tự với những điều luật ngăn chặn hỗn loạn, thực hiện bầu cử tự do thứ thiệt có tranh cử tự do, có quan sát của Liên Hợp Quốc và của công luận quốc tế.
Nếu được vậy, chuyến sang Mỹ của ông Dũng sẽ mang tinh chất lịch sử; ông không phải dừng ở ven biển, xa trung tâm Little Saigon 60
km, mà ngay tại giữa trung tâm, đến thẳng nhà một bà con người Việt ta là thuyền nhân, nạn nhân loại nặng nề nhất, có chồng, con chết trong biển cả chẳng hạn...Ông sẽ lắng nghe lời kể chân thực của gia đình nạn nhân và đáp lại bằng những suy nghĩ và tình cảm chân thực của ông. Ví dụ như: ông thắp hương tưởng niệm những nạn nhân, ông công khai công nhận những việc làm ''quá đáng'', ''không cần thiết'', ''không nên có'', ''những sai lầm đáng tiếc trong chủ trương, chính sách khl chiến tranh đã kết thúc'', do đó tạo nên ''sự kiện thuyền nhân bi thảm'', và nay ông ''thay mặt đảng cầm quyền xin lỗi chân thành những nạn nhân và gia đình ''...
Ðơn giản vậy, hấp dẫn vậy mà sao các ông lại e sợ. Chỉ vì quá ích kỷ, coi rẻ quyền lợi nhân dân và dân tộc. Không nhận ra điều ấy, chuyến Mỹ du của ông Dũng đã thất bại trước khi lên đường trong ý định tranh thủ người Việt hải ngoại. Chuyện bỏ vi-da chỉ là chuyện vặt!
Chuyện trên đây thật là tự nhiên, đơn giản, có nhục nhã gì đâu mà sao khó khăn, xa vời đến thế! Sao Giáo Hoàng có thể công khai nhận lỗi chân thành, sâu sắc là từng để mặc cho Hitler tàn sát dân Do thái;
sao vua Nhật và thủ tướng Nhật biết công khai nhận sai lầm và tỏ lời xin lỗi nhân dân Trung quốc, Triều tiên, Ðông Nam Á về những hành động tàn sát bắn phá của quân phát xít Nhật. Sao năm 1990 tổng thống Nga Gorbachôp biết xòng phẳng gửi cho chính phủ Balan hồ sơ tuyệt mật về vụ tàn sát 15 ngàn sỹ quan Balan trong khu rừng Katin năm 1939 và chính thức xin lỗi nhân dân Balan về tội ác kinh khủng này của Staline.
Sao lãnh đạo cộng sản ở Hànôi hoà giải từ lâu với kẻ thù cũ Nhật, Pháp, Mỹ mà cho đến nay vẫn chưa thật tâm hoà giải với đồng bào ta ở hải ngoại, và cả với nhân dân trong nước vẫn còn mất tự do? Hoà giải kiểu Nghị quyết 36 chỉ là ''hoà giải giả'' kiểu trịch thượng, kiểu chiêu hồi, chỉ tranh thủ được một tỷ lệ nhỏ nhoi chưa đến 5% đồng bào hải ngoại mà tiêu biểu là nhân vật Nguyễn Cao Kỳ nổi tiếng về kém nhân phẩm và không có tư cách chính trị nào.
Hoà giải thật lòng phải dựa trên tình cảm dân tộc, lòng nhân ái truyền thống, coi người Việt anh em từng bắn giết nhau là do hoàn cảnh lịch sử, 2 bên đều có lòng yêu nước, chiến tranh đã chấm dứt hơn 30 năm, nay là anh em ruột thịt bình đẳng về nhân cách. Nếu đảng cộng sản có cách nhìn như vậy thì sẽ có hoà hợp sâu sắc, có thể tranh thủ đến 90% bà con ta ở hải ngoại. Bà con đông đảo sẽ náo nức trở về mang tiền của, kinh nghiệm, chất xám để xây dựng đất nước, không khó khăn gì tỷ lệ phát triển mỗi năm đạt 2 con số, điều kiện duy nhất để rút ngắn khoảng cách với các nước láng giềng. Nếu không, nước ta sẽ cam chịu cảnh lạc hậu triền miên, chuyện bay cao và ra khơi chỉ là hoàn toàn không tưởng.
Bao giờ cho lãnh đạo, cho bộ chính trị, cho ông Triết và ông Dũng nhận ra những điều phải trái, hơn thiệt trên đây, đang ở trong tầm tay của quý vị. Vấn đề nằm trong phẩm chất chính trị và trí tuệ của bộ chính trị hiện nay, thiếu tư duy đột phá, thiếu viễn kiến chiến lược.
Tại sao trong
trung ương và bộ chính trị không tuyển chọn được những con người có tầm nhìn, có viễn kiến, có lương tâm trong sáng, có thể coi là chất ''bơ '' hiếm quý của đảng cộng sản, như là các ông Trần Ðộ, Hoàng Hữu Nhân, Nguyễn Trấn, Trần Xuân Bách (đã mất, để lại lòng quý mến sâu đậm trong lòng dân) và những ông Ðặng Quốc Bảo (từng yêu cầu người lãnh đạo phải có nhãn quan chiến lược, biết đột phá mở đường, có tư duy thời đại), Trần Quang Cơ (từng kiến nghị một chính sách ngoại giao sắc sảo, nhìn rõ tâm địa 2 mặt của nước lớn phương Bắc, gắn bó với các nước dân chủ và cộng đồng quốc tế; treo ấn từ quan, trả lại chức vị uỷ viên trung ương đảng và bộ trưởng ngoại giao), Cao Hồng Lãnh (đảng viên lão thành gần trăm tuổi vẫn lên tiếng lên án những phiên toà tiền chế phi pháp kết tội những thanh niên yêu nước dũng cảm Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn), trung tướng Hồng Sơn (Phạm Thành Chính), trung tướng Nguyễn Trọng Vĩnh và trung tá Ðặng Văn Việt (yêu cầu thực hiện dân chủ trong đảng và trong xã hội, chấm dứt nếp độc đoán của bộ chính trị, đại hội đảng không có thảo luận dân chủ, không tiếp thu góp ý của xã hội), các tướng Lê Tự Ðồng, Nguyễn Nam Khánh, Hoàng Minh Thảo, Nguyễn Thanh đòi đưa vụ Tổng cục 2 ra ánh sáng theo đúng luật pháp, điều lệnh quân đội và điều lệ của đảng, không thể ém nhẹm một cách mờ ám. Không sao kể hết những đảng viên trong dịp Ðại hội X yêu cầu đảng sớm chủ động thực hiện đa đảng trong trật tự, đồng tình sâu sắc với nhà trí thức ngoài đảng Phan Ðình Diệu và giáo sư Trần Văn Hà. Hay gần đây có những suy nghĩ có chiều sâu về chống tham nhũng, về cải cách hành chính, giáo dục của Tương Lai, Nguyễn Trung, Lê Ðăng Doanh, Hoàng Tuỵ, Nguyên Ngọc... có giá trị gợi ý nghiêm chỉnh, rồi cũng bị trôi qua, chìm nghỉm, vì bộ chính trị, trung ương, quốc hội có ai để ý đến! Nhân tài không thiếu, trí tuệ không thiếu, sáng kiến không thiếu, nhưng lãnh đạo cao nhất đã yếu kém lại tự mãn, ù lỳ, trì trệ. Ðầu máy đuối thì cả đoàn tàu ì ạch.
Lẽ ra ban chấp hành trung ương đảng phải là từ tìm kiếm và kén chọn rất công phu những nhân tài tiêu biểu, để rồi bộ chính trị lại được chắt lọc từ 160 uỷ viên trung ương ấy. Sau đó tổng bí thư được tuyển chọn cuối cùng, là người số 1 xuất sắc nhất của hơn 2 triệu rưởi đảng viên.
Thế nhưng thật ra ở ngài tổng bí thư hiện nay, có ai nhận ra là người tài giỏi nhất, là nhân vật số 1 của chế độ? Còn xa, xa lắm.
Xin chớ ai cho là kẻ viết bài này phạm thượng, ăn nói hồ đồ, hay vì bất mãn cá nhân mà nói sai, vu cáo.
Không, đây là trách
nhiệm với đất nước, là thực hiện công khai minh bạch. Tôi tin chắc rằng chỉ có sự thật mới cứu rỗi đước đất nước bất hạnh này. Ðừng giấu nhau nữa.
Dân ta không thiếu người tài. Trong đảng cộng sản tôi biết cũng không hiếm lắm đâu. Túi khôn dân tộc là vàng ròng đấy. Nhưng Bêcêtê tầm thấp đã dại dột và tự mãn thắt chặt miệng túi. Cả vấn đề là ở đó.
Nhiều thư, email từ trong nước, một số cán bộ ngoại giao, nhà văn, giáo sư kinh tế, giáo sư sử học, sinh viên du học.. từ trong nước tôi gặp được và hàn huyên gần đây, cho biết sự thật là họ không hề thấy ông Tổng bí thư hiện nay có một phẩm chất gì nổi trội. ''Bình xoàng bậc trung thôi!" Một vị giáo sư ngành nhân văn từng nghe 4 lần ông tổng Nông nói chuyện, lắc đầu: ''không có một ý gì mới, riêng của ông ta!'', ''khá năng tư duy là con số dưới trung bình, nét sáng tạo là con số không, quotient (chỉ số) về thông minh là ''3/10'', về hiểu biết chung là trình độ trung học; trình độ lãnh đạo là của một tỉnh uỷ viên loại trung bình''; ''Hình như ông ta chỉ có niềm lo chính là sao cho cậu con trai của mình không có thành tích gì nổi vẫn vào được trung ương, và nay là vào được quốc hội''. Thật tội nghiệp cho ông ta, cho cái đảng này và đáng hổ thẹn cho cả dân tộc! Hình như hàng vạn phụ nữ bị đem bán, hàng chục vạn dân bị cướp đất, ngân sách bị moi móc và phí phạm đến 20%, đài kỷ niệm vừa dựng đã vỡ...là chuyện của ai khác, ông tổng chỉ đi phát huân chương, đọc diễn văn hiếu hỷ, hết! Ðược tại vị tổng bí thư thêm vài năm là thoả mãn sung sướng quá rồi! (tôi không thành kiến, ghét bỏ gì ông Mạnh, nhưng dư luận trí thức ta là như thế, sự thật xin để ngỏ).
Vậy là đảng thì khinh dân cho là ''dân trí thấp'', còn đông đảo đảng viên lại cho rằng ''đảng trí'' thấp, dẫn đến có một bộ chinh trị không xứng tầm, có người dùng chữ ''lùn toàn diện'' dẫn đến có một tổng bí thư loại kém phẩm chất. Một cán bộ ngoại giao cấp cao kể lại: cả 14 Cụ trong bêcêtê thời hội nhập đều mù ngoại ngữ, phải dựa vào một đội quân phiên dịch, không ai cầm tờ báo Washington Post hay Le
Monde, chưa nói đến tạp chí Foreign Affairs. Nay mới có mấy phó thủ tướng nói và nghe tốt tiếng Anh, tiếng Pháp, nhưng vẫn là kẻ thừa hành.
Trên đây là vài
tình hình và suy nghĩ có thể là lẩm cẩm của tôi sau khi nghe ông Triết và ông Dũng dõng dạc tuyên bố kiên định lập trường trên 2 vấn đề trọng đại là ''điều 4 hiến pháp'' và ''cấm báo chi tư nhân''. Lẽ ra đó là 2 sợi xích nặng nề nhất cần tìm cách gỡ bỏ cho dân thì 2 ông lại quyết duy trì đến cùng. Nó tai hại vô kể cho dân, cho nước, kìm hãm tốc độ phát triển, ngáng trở việc thực hiện luật pháp, cải cách hành chính và chống tham nhũng, đi ngược lại những mục tiêu xây dựng xã hội công bằng, dân chủ, bình đẳng và văn minh do chính đại hội X của đảng cộng sản đề ra. Sự thật hiển nhiên là thế.
Bùi Tín
Paris 9-9-2007
=END=
4- Diễn Ðàn Quốc Nội
- Ðạo Ðức và Chuyên Chính
(Phê phán cuộc vận động học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh)
Vũ Hải Ðăng (Ðảng DCND)
Vị hoàng đế Napoleong Bonapac từng nói: "Có hai phương
tiện để làm Nhân tâm xao động, đó là mối lợi và sự sợ hãi". Hồ Chí Minh lại đưa ra một quan điểm trái ngược: "Phải kiên quyết quét sạch chủ nghĩa cá nhân, nâng cao đạo đức cách mạng." Hai nhà lãnh đạo này đã có những quan điểm trái ngược nhau, việc ai đúng ai sai chưa thể vội vàng kết luận, chỉ biết rằng không ai bác bỏ quan điểm trên của Napoleong Bonapac về "Nhân tâm".
Mối lợi và sự sợ hãi
không chỉ là phương tiện để làm Nhân tâm xao động, đó còn là nguồn động lực tinh thần của mọi công việc xã hội, thiếu nó mọi công việc sẽ bị đình trệ. Không
ai có thể đứng ngoài sự "kích thích" của mối lợi và sự sợ hãi, kể cả những người được coi là có đạo đức như Hồ Chí Minh. Những vấn đề sau đây là sự thật: Khi người ta suy tôn Hồ Chí Minh là lãnh tụ, nghĩa là ông đạt được tham vọng quyền lực, khi người ta tôn vinh Hồ Chí Minh là người vĩ đại, nghĩa là ông đạt được danh vọng, và khi người ta hết lời ca ngợi đạo đức và lối sống giản dị của Hồ Chí Minh, đồng nghĩa với việc ông đã thành công trong nghệ thuật lấy lòng người, tất cả đều là mối lợi. Nguồn động lực nào khiến ông có đủ ý chí vượt qua mọi khó khăn gian khổ, trước tiên đó là mối lợi của bản thân, ông đã từng viết: "Muốn lên sự nghiệp lớn. Tinh thần càng phải cao." Mối lợi về tinh thần đó chính là "Chủ nghĩa cá
nhân", nó là động lực thúc đẩy ý chí phấn đấu của con người, nếu phủ nhận việc này là phủ nhận các quy luật tự nhiên, là tự huyễn hoặc chính mình. Vậy mà Hồ Chí Minh lại tự mâu thuẫn với chính mình khi yêu cầu "Phải quét sạch chủ nghĩa cá
nhân", đây là quan niệm không tưởng về xã hội, là nguồn gốc của mọi sai lầm.
Hồ Chí Minh luôn khẳng định: "Mỗi cán bộ, đảng viên phải đặt lợi ích của cách mạng, của Ðảng, của nhân dân lên trên hết. Phải kiên
quyết quét sạch chủ nghĩa cá nhân, nâng cao đạo đức cách mạng." Theo tư tưởng Hồ Chí Minh, chủ nghĩa cá nhân là trái với đạo đức cách mạng, đấy là một kẻ địch nguy hiểm của CNXH. Vậy là ông hoàn toàn phủ nhận vai trò của
"kích thích" lợi ích cá nhân trong sự phát triển của xã hội, ông
không thể hiểu được đó là nguồn động lực tinh thần để chủ nghĩa Tư bản tạo ra những bước tiến vĩ đại trong lịch sử nhân loại. Bản thân Hồ Chí Minh được hưởng những vinh quang tột cùng của danh và lợi, vậy mà ông lại muốn mọi người phải hi sinh tất cả, phải từ bỏ mọi tham vọng cá nhân, phải không sợ chết, sợ đau đớn, phải hiến dâng và cống hiến không điều kiện, tóm lại là trở thành nô lệ của xã hội sau khi đã từ bỏ chủ nghĩa cá nhân. Người ta gắn lên tên tuổi các lãnh tụ Cộng sản vòng hào quang chói lọi nhằm tôn
vinh sự vĩ đại, nhưng mấy ai hiểu rằng vinh quang đó là sự hi sinh của biết bao con người cùng khổ, mà họ là nạn nhân của chiến dịch tuyên truyền, kích động tinh thần được ngụy trang khéo léo dưới lá cờ Cộng sản, máu họ tô hồng cho chiến công của các vị lãnh tụ. Lương tâm loài người đã kịch liệt lên án tội ác và thủ đoạn lừa dối của những nhà độc tài Cộng sản, họ là những vết nhơ trong lịch sử nhân loại khi đã dùng Quyền uy để chà đạp lên lợi ích của quần chúng.
Hồ Chí Minh là một nhà
tiên tri khi ông nhìn thấy trước tương lai của Ðảng, ông viết: "Mỗi Ðảng và mỗi con người, ngày hôm qua là vĩ đại, có sức hấp dẫn lớn, thì
ngày hôm nay đã đánh mất sự yêu mến và ca ngợi của mọi người. Lòng dạ họ không còn trong sáng nữa, họ ngại khó khăn gian khổ, sa vào
tham ô hủ hoá, lãng phí xa hoa. Họ tham danh trục lợi, thích địa vị quyền hành. Họ tự cao tự đại, coi thường tập thể, xem khinh quần chúng, độc đoán, chuyên quyền. Họ xa rời quần chúng, xa thực thực tiễn, mắc bệnh quan liêu, mệnh lệnh." Những lời tiên đoán trên đã thành hiện thực, hoàn toàn đúng với thực tế các "ông quan cách mạng" ngày nay, nhưng không
phải họ thoái hóa biến chất mà là thể chế chính trị đã tạo nên họ, tư tưởng Hồ Chí Minh đã "giáo dục" nên họ, và họ chính là những kẻ cơ hội đội lốt Cộng sản.
Trao cho một người quyền lãnh đạo là cho họ lợi ích cá nhân, thực tế chứng minh người có chức có quyền thì sẽ có nhiều lợi ích cá nhân nhất, đồng nghĩa với việc họ phải bảo vệ lợi ích của mình. Nếu phủ nhận vai trò của việc "kích thích" lợi ích cá nhân, thì sẽ không thể hiểu và lý
giải được các quy luật phát triển xã hội. Hồ Chí Minh là một nhà cách mạng thì đúng, nhưng ông không phải là một học trò trung thành của Mác, thậm chí là
một học trò tồi. Ông tầm thường hóa chủ nghĩa Mác, biến học thuyết khoa học quốc tế của Mác thành một thứ chủ nghĩa nhân đạo không tưởng, tính chất không tưởng càng ngày càng thể hiện rõ, bộc lộ nhiều sai lầm nghiêm
trọng. Nhờ đó mà những kẻ cơ hội đã chen chân vào Ðảng, biến Ðảng Cộng sản thành một tập đoàn lợi ích cũng như biến hình tượng Hồ Chí Minh thành tấm lá chắn hữu hiệu để bảo vệ nền chuyên
chính. Những kẻ phản bội đang phát động một chiến dịch "Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh", đây là một chiến dịch mị dân hoành tráng, tốn kém, và lừa đảo.
Các bạn vẫn còn hoài nghi và
nghĩ rằng Hồ Chí Minh là một vị Thánh cách mạng "Cả đời thanh bạch chẳng vàng son", bởi vì các bạn đã bị u mê,
các bạn trở thành nạn nhân của bộ máy tuyên truyền Cộng sản, biến thành các tín đồ cuồng nhiệt của tệ nạn sùng bái cá nhân, điều này không còn thấy ở các nước tiên tiến văn minh. Tư tưởng Hồ Chí Minh thực chất là chủ nghĩa cải lương, chủ nghĩa lãng mạn không tưởng. Các bạn nghĩ rằng tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh gắn liền với đức hạnh của ông, thực ra đó là quan niệm sai lầm. Thực tế tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh gắn liền với tư tưởng về một nền chuyên chính mà ông là người sáng lập nên,
nói cách khác tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh là nhằm bảo vệ nền chuyên chính đó.
Chúng ta phải đứng trên quan điểm khoa học để phê phán tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh, và chỉ dùng những lý luận khoa học để phê phán. Một trong những tư tưởng cơ bản nhất của chủ nghĩa Mác - Lênin là việc nhà nước vô sản thiết lập nền chuyên chính cách mạng của giai cấp vô sản ngay
sau khi hoàn thành cuộc cách mạng dân tộc dân chủ (dành chính quyền). Ðây cũng là nội dung chủ yếu của tư tưởng Hồ Chí Minh, ông đã dạy những người Cộng sản rằng: "Học chủ nghĩa Mác - Lênin là để sống với nhau có nghĩa có tình, nếu sống với nhau không có nghĩa có tình thì làm sao coi là hiểu chủ nghĩa Mác -
Lênin." Học chủ nghĩa Mác - Lênin, thiết lập nền chuyên chính là việc làm có nghĩa có
tình, thật là một quan điểm tai hại, phản khoa học, tầm thường hóa chủ nghĩa Mác. Chưa hết, ông còn dạy: "Ðảng ta là một Ðảng cầm quyền, mỗi đảng viên và cán bộ phải thực sự thấm nhuần đạo đức cách mạng, thật sự cần kiệm liêm chính, chí công vô tư." Nghĩa là mỗi cán bộ đảng viên phải trở thành những ông quan cách mạng thật tốt, vì nước vì dân không tự tư tự lợi, nếu như vậy có thể duy trì mãi mãi nền chuyên chính mà mọi quyền lãnh đạo đều thuộc về các ông quan cách mạng đó. Chủ nghĩa Cộng sản trong tư tưởng Hồ Chí Minh đã bị tầm thường hóa thành một xã hội nhân đạo, một Ðảng đạo đức, một nhà nước lý tưởng và một nền chuyên chính mãi mãi. Bản chất tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh là như vậy đấy, không có gì khác ngoài chuyên chính, ông viết tiếp:
"Ðảng phải thật trong sạch, phải xứng đáng là người lãnh đạo, là người đầy tớ thật trung thành của nhân dân." Ðảng phải là người lãnh đạo trung thành của nhân dân, ngược lại nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Ðảng, nói cách khác, nhân dân chỉ được lựa chọn người "đầy tớ" duy nhất là Ðảng Cộng sản để phục tùng, tóm lại Dân phải trung với Ðảng. Tất nhiên rồi, Ðảng là Vua, là Thiên Tử, dân phải trung với vua là
lẽ thường. Tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh đã thực sự trở nên phản động, trở lại tư tưởng trị nước thời phong kiến, mang ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng Nho học. Ông lẫn lộn giữa học thuyết khoa học Mác - Lênin và tư tưởng lạc hậu của Nho học, dẫn đến sự phản bội hoàn toàn của ông đối với chủ nghĩa Mác - Lênin.
Hồ Chí Minh coi mục tiêu cuối cùng của cách mạng là một nền chuyên
chính, tư tưởng này của ông được thể hiện khéo léo dưới tư tưởng đạo đức: "Ðảng ta là đạo đức, là văn minh". Ðảng là đạo đức cho nên nếu ai chống lại nền chuyên chính do Ðảng lãnh đạo là việc làm trái đạo đức. Ðảng là văn minh cho nên việc phục tùng Quyền uy của Ðảng là lựa chọn tối ưu của Nhân dân. Trong khi Mác - Lênin coi "Ðảng Cộng sản phải tiêu biểu cho trí
tuệ, danh dự, lương tâm của dân tộc và thời đại", thì Hồ Chí Minh lại coi Ðảng Cộng sản là đạo đức, và gắn liền với đạo đức là sự thống trị của Quyền uy. Về bản chất, tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh là sản phẩm của xã hội phong kiến, được khoác lên mình chiếc áo Cộng sản. Nhưng ông rất khéo
léo và tinh vi khi trang điểm cho tư tưởng của mình bằng những lời lẽ hoa mĩ, ông viết: "Ðạo đức cách mạng không phải trên trời sa xuống. Nó do đấu tranh, rèn luyện bền bỉ hằng ngày mà phát triển củng cố. Cũng như ngọc càng
mài càng sáng, vàng càng luyện càng trong." Tuân theo đạo đức Hồ Chí Minh, phục tùng Quyền uy của Ðảng, là chúng ta đang tự mài giũa và tôi luyện để trở thành viên ngọc sáng và thỏi vàng có giá trị, điều này đồng nghĩa với việc nền chuyên chính do Ðảng lãnh đạo là một thế giới của vàng ngọc, là thiên đường của loài người, là mục tiêu cuối cùng và cao nhất của chủ nghĩa Cộng sản.
Nền chuyên chính là một sản phẩm lạc hậu trong
xã hội hiện đại, nó được xem như một sản phẩm được chấp nhận tạm thời khi xã hội không còn cách nào để giải quyết tốt hơn, là
giai đoạn quá độ trên con đường xóa bỏ quyền lực Nhà nước. Ăng-ghen đã viết trong cuốn "Nguồn gốc của gia đình của chế độ tư hữu và của Nhà nước" về việc thủ tiêu nền chuyên chính như sau: "Giai cấp mất đi thì Nhà nước cũng không khỏi mất theo. Xã hội sẽ tổ chức lại nền sản xuất trên cơ sở liên hợp tự do và bình đẳng giữa những người sản xuất, không còn Quyền uy con người cũng không phải lệ thuộc một cách nô lệ vào việc phân công và quản lý, sẽ đem toàn thể bộ máy Nhà nước xếp vào cái vị trí thật sự của nó lúc bấy giờ; tức là vào viện bảo tàng đồ cổ, bên cạnh cái xa kéo sợi và chiếc rìu bằng đồng."
Toàn bộ tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh chỉ nhằm mục đích bảo vệ nền chuyên chính. Như vậy các bạn sẽ học tập và làm theo tư tưởng và tấm gương đạo đức của Hồ Chí Minh để rồi trở thành nô lệ của nền chuyên chính thối nát, hay phải đứng lên vất bỏ nền chuyên chính đó. Bởi vì chúng ta quỳ gối nên cảm thấy lãnh tụ Hồ Chí Minh là vĩ đại, vì vậy hãy đứng lên mà đi; hãy vất bỏ nền chuyên chính, tiến tới nền Cộng hòa thứ 3.
Hà Nội, ngày 10-9-2007
=END=
5- Diễn Ðàn Quốc Nội
- Thư Công Dân Việt Nam Hoàng Trung Việt Gởi Thủ Tướng Nước CHXHCNVN Nguyễn Tấn Dũng
Kính thưa ông Thủ tướng,
Nhân dịp ông đến Hoa kỳ để họp Hội đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, tôi viết thư này gởi đến ông với tất cả sự chân thành của một công dân Việt Nam tha thiết với tiền đồ Tổ quốc. Hy vọng rằng với tinh thần thẳng thắn không né tránh, ông sẽ tìm ra được hướng đi chung hầu xây dựng cho quê hương đất nước đúng với con đường tiến hóa của toàn cầu trong sự phát triển và tiến bộ mà toàn dân đang mong đợi.
Kính thưa ông,
Lịch sử Việt Nam cũng từng chứng minh rằng trong
qúa khứ các tiền nhân của chúng ta trên con đường xây dựng nước, cũng có các triều đại vua và quan đều yêu dân mến nước, biết lắng nghe ý kiến của nhân dân để chiến thắng quân thù, điển hình là các triều đại của vua quan nhà Trần và hội nghị Diên Hồng đã vang danh trong sử sách. Tuy nhiên, bên cạnh đó cũng có những vì vua
bất tài vô dụng chỉ biết hưởng thụ cho riêng mình, sẵn sàng đi theo ngoại bang khiến cho đất nước lầm thang và nhân dân ta thán như trường hợp của triều đại Lý Công Uẩn và Lê Chiêu Thống...v.v...
Hôm nay nhìn lại những sự thật qúa đau lòng đã và đang xảy ra hàng
ngày trên đất nước khiến cho biết bao người dân phải ngậm ngùi rơi lệ. Một quần đảo Hoàng Sa trên vùng biển xa xôi của Tổ quốc, một Ải Nam
Quan địa đầu giới tuyến trong đó có thác Bản Giốc danh lam thắng cảnh của quê hương đang nằm trong
bàn tay của Trung quốc, và hiện nay quần đảo Trường Sa còn lại cũng đang lâm nguy vì bậc đàn anh vĩ đại mà ÐCSVN đã tôn thờ. Tại sao chính quyền không dám công khai bạch hóa vấn đề Hoàng Sa và Hiệp định biên giới về Ải Nam Quan cho toàn dân biết, trong khi hàng ngày vẫn tuyên
truyền là "dân biết, dân làm, dân kiểm tra"?
Tôi còn nhớ là trong lần trực tuyến với đồng bào trong các câu hỏi mà ông chọn ra để trả lời, ông có noí rằng: Ðiều ông ưa thích nhất là sự trung thực, điều ông ghét nhất là sự giả dối. Nghe câu nói này của ông ai ai cũng thích,
bởi vì đã từ lâu lắm rồi nhân dân Việt Nam mới được nghe một vị lãnh đạo trẻ của một đất nước theo chủ nghĩa Cộng sản có con du học ở một đất nước tự do Hoa Kỳ nói ra một câu rất chân tình, nhất là khi mới nhậm chức ông là người tuyên bố quyết tâm đi theo con đường đổi mới và cương quyết chống tham nhũng.
Nhưng rồi với những gì đã và đang xảy ra
trong suốt thời gian kể từ ngày ông nhậm chức, tình hình tham nhũng vẫn không
có gì được cải thiện khiến cho đoàn người dân oan khiếu kiện càng ngày càng đông, một thực tế rõ ràng đa số dân oan khiếu kiện là những người có công với đảng, đã từng công hiến cả cuộc đời cho đảng, đã từng hy sinh những đứa con thân yêu nhất cho đảng để ông và những cán bộ lãnh đạo khác có được địa vị như ngày hôm nay. Những cụ gìa chân yếu tay mềm đúng ra phải được ở nhà để vui hưởng cảnh thanh nhàn trong giai đọan cuối đời, những đứa trẻ thơ vô tội đáng lẽ phải được hồn nhiên vui chơi và được cấp sách đến trường như bao đứa trẻ khác, nhưng trái lại bây giờ họ phải ngậm đắng nuốt cay để dầm sương dãi nắng trên các vỉa hè không nơi nương tựa trước sự thờ ơ của các giới chức có thẩm quyền nhưng miệng lúc nào cũng tự nhận là "đầy tớ trung thành của nhân dân". Thử hỏi những con người có bề dày đấu tranh với đảng như thế thì có ai mà xách động và xúi giục cho được. Trước cảnh khổ đau và tang thương như thế đã không lay động được lương tâm của các cấp chính quyền, nhất là sự thờ ơ của các nhà tu hành trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam đang lợi dụng chiếc aó cà
sa, núp dưới giáo lý nhà Phật để giữ vững địa vị của mình trong các ngôi chùa khang trang đẹp đẽ dưới sự quản lý và kiểm soát của các cấp chính quyền, cũng như được yên ổn trong các chức vụ đại biểu quốc hội, hội đồng nhân dân, uỷ viên mặt trận..v.v..., khiến cho lòng từ bi cứu khổ của các vị Hoà thượng, Thượng tọa, Ðại đức, tăng ni trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất (GHPGVNTN), một giáo hội đã đi vào lòng dân tộc nhưng không được chính quyền CSVN công nhận phải ra tay cứu khổ.
Trong những ngày vừa qua cả hệ thống phát
thanh truyền hình cùng báo chí và thông tấn xã Việt Nam đã đồng loạt công kích, vu khống và bôi nhọ GHPGVNTN trong việc cứu tế dân oan, đây là việc làm vô nhân đạo không xứng đáng là cơ quan ngôn luận và truyền thông đại chúng của một đất nước tự cho mình là dân chủ văn minh. Việc đưa
những vị tu sĩ quốc doanh lên tiếng đả kích là việc làm không quang minh chánh đại. Chắc chắn việc làm này
sẽ không bao giờ được nhân dân và toàn thể tín đồ Phật giáo Việt Nam đồng tình, lại càng bị quốc tế phê phán. Hoà thượng Thích Quảng Ðộ cùng quý tăng ni trong GHPGVNTN là những bậc chân tu đã can đảm đứng ra cứu độ chúng sanh không phân biệt thành phần và giai
cấp theo đúng tinh thần Bi, Trí, Dũng của Ðức Phật.
Sự cứu tế dân oan
của GHPGVNTN cũng bao gồm luôn cả những người có công xây dựng đảng nhưng đã bị đảng lãng quên và trù dập, các chư tôn đức trong GHPGVNTN hàng ngày đang bị bao vây
và cô lập thì làm sao có điều kiện để kích động và xuí giục ai theo như những gì mà các cơ quan truyền thông, báo chí và chính quyền loan báo? Vấn đề khiếu kiện của dân oan đã từng xảy ra hàng chục năm do cán bộ có chức quyền của đảng đã cướp đi tài sản của họ một cách bất công, muốn giải quyết chuyện dân oan để không còn ai khiếu kiện nữa thì các cơ quan có thẩm quyền của đảng nên mạnh dạn nhận sai lầm và đền bù thỏa đáng cho người dân chớ đừng có chụp mũ và đổ lỗi cho ai hết.
Chúng tôi rất đau lòng
khi phải nói lên
lời phê phán đối với những vị đội lốt nhà tu lợi dụng tôn giáo để hưởng mùi vinh hoa phú quý, kể cả Hội đồng Giám mục Công giáo Việt Nam đã làm ngơ trước cảnh tượng Ðức Mẹ Sầu Bi bị chính quyền sở tại đập vỡ tan tành và vụ việc LM Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng trước phiên tòa ngày 30/03/2007 tại Huế, cũng như im lặng trước nỗi đau chung của toàn dân.
Tất cả những chuyện vu khống, bịa đặt của các cơ quan và chính quyền do ông lãnh đạo vô tình đã làm cho uy tín của chư tôn đức tăng ni trong GHPGVNTN tăng thêm bởi vì sự thật vẫn là sự thật. Ngoài
việc vu khống và đàn áp GHPGVNTN, chính quyền do ông lãnh đạo còn dùng lực lượng công an, mật vụ và quân đội đàn áp thẳng tay các nhà đấu tranh cho nhân quyền, tự do dân
chủ một cách ôn hòa. Việc làm này đã ngang nhiên chà đạp lên Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền của LHQ đã được cả thế giới công nhận mà Việt Nam là một thành viên, nó cũng vi phạm luôn các quyền của các công ước quốc tế về dân sự và chính trị mà VN cũng đã từng xin tham gia và cam kết thi hành, hơn nữa chính
Hiến pháp của VN (điều 69) cũng công nhận.
Gán ghép điều 88 với tội danh
tuyên truyền chống nhà nước để bắt bớ giam cầm các nhà bất đồng chính kiến với đảng là hoàn toàn không đúng, việc đồng hóa ÐCSVN với nhà nước VN là sai trái bởi vì ÐCSVN chỉ là một thành phần nhỏ trong cộng đồng dân tộc với 85 triệu người. Ðiều 4 Hiến pháp do đảng đặt ra để tự khẳng định là đảng có quyền lãnh đạo đất nước muôn năm là hoàn toàn không đúng với ý muốn của toàn
dân và đi ngược lại trào lưu tiến bộ của loài người.
Thưa ông thủ tướng,
Chắc ông cũng biết rằng hơn 60 năm qua
ÐCSVN đã dùng đường lối độc tôn để lãnh đạo đất nước gây ra không biết bao nhiêu những tang thương đau khổ cho toàn dân. Cuộc cải cách ruộng đất năm (1954-1956) với hơn 300 ngàn người dân vô tội phải bị chết oan để rồi chỉ nhận được có lời xin lỗi của ông Hồ Chí Minh, tiếp theo đến cuộc thanh trừng những thành phần trí thức trong phong trào Nhân văn Giai phẩm, rồi đến việc ký tên nhượng bộ quần đảo Hoàng Sa cho Trung quốc năm 1958 của ông Phạm Văn Ðồng, và hiệp định về ranh giới làm mất đi phần lớn Ải Nam Quan vùng đất thân yêu địa đầu của Tổ quốc cuối năm 1999. Ðây là vết nhơ và nỗi đau chung của dân tộc mà ÐCSVN sẽ trả lời ra sao cho trường hợp này?
Trong suốt thời gian từng năm tháng
trôi qua, ÐCSVN đi đến đâu là gieo tang tóc đau thương đến đó, những mồ chôn tập thể được tìm thấy ở Huế sau Tết Mậu Thân 1968 khi bộ đội CS của ông bắt buộc phải rút lui trước sự quyết tâm tái chiếm lại Huế của Quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Sau ngày chiếm được miền Nam những tưởng với cuộc sống sung túc và khá gỉa của nhân dân miền Nam sẽ làm cho
các nhà lãnh đạo ÐCSVN phải thay đổi tư duy để nhìn lại chính mình, nhưng ngược lại hàng ngũ lãnh đạo của đảng đã không nhìn ra được sự thật để đưa đất nước tiếp tục đi lên và nhân dân thêm no ấm.
Sau ngày 30/04/1975 với những chính
sách tịch thu ruộng đất và tài sản của những người mà đảng cho là thành phần xấu rồi chia nhau xài dưới danh nghĩa đánh tư sản mại bản, tập trung dân thành thị vào các vùng được mệnh danh là kinh tế mới với đồng khô cỏ cháy, bắt buộc mọi người phải vào hợp tác xã trong mọi ngành nghề với kiểu làm ăn tập thể dưới sự chỉ đạo của những thành phần dốt nát nhưng được đảng tin dùng, áp dụng chính sách gía, lương, tiền và nhất là triệt tiêu chất xám của các con
em thuộc thành phần làm việc cho chế độ Việt Nam Cộng Hòa, cùng với sự chia chác nhau hết 16 tấn vàng thuộc tài sản quốc gia của miền Nam rồi đổ lỗi cho Tổng thống Thiệu mang đi...v.v...(rất may sau loạt bài vàng đổi chủ của tờ báo Tuổi Trẻ ngày 30/4 và 1/5/2006 ghi lại cuộc bàn
giao 16 tấn vàng từ nhân viên ngân hàng của VNCH cho Uỷ ban quân quản đã minh
oan được phần nào cho vong hồn của TT Thiệu nơi chín suối).
Tất cả những việc làm của ÐCSVN
sau ngày chiến thắng đã gây ra cái hậu qủa tệ hại mà ngày nay đất nước và nhân dân phải gánh chịu. Tham nhũng tràn lan khắp mọi miền đất nước, tiêu cực và gian lận trong mọi ngành, mọi công việc đã trở thành một câu chuyện dài không có hồi kết thúc, chất xám và tài năng tuổi trẻ Việt Nam đang bị hao mòn bởi vì cơ chế độc quyền, hận thù và xét lý lịch của các cơ quan nhà nước khiến cho tài năng đa số phải cống hiến cho các công ty kinh doanh của nước ngoài
làm ăn tại Việt Nam, một bằng chứng hiển nhiên mà mọi người đều công nhận là những bằng cấp chuyên tu tại chức, học từ xa tuy rằng bằng cấp kiểu này không có thực tài nhưng không bao giờ thất nghiệp bởi đa số là có gốc và chức quyền, bởi vậy cho nên trong nhân dân mới có câu: "dốt như chuyên
tu, ngu như tại chức". Cũng rất may là các công ty xí nghiệp quốc doanh nơi tự do xài
tiền đóng thuế của dân bị giải thể gần hết chớ nếu không thì dân sẽ còn khổ dài dài nữa, tuy nhiên đây chỉ là một kế sách của ÐCSVN nhằm hợp thức hóa sự giàu sang của các cán bộ đảng viên cao cấp khi với số tiền bất minh có được giờ đây được tự do kinh doanh và làm kinh tế riêng, vì thế cho nên
tại Việt Nam ngày nay những thành phần giàu có đa số là những con người của đảng được gọi là tư bản đỏ, còn đại đa số nhân dân thì vẫn cam phận trong cảnh nghèo nàn phải cho con đi ở đợ và làm lao động cho các công ty nước ngoài với đồng lương rẻ mạt bị bóc lột mà không ai bênh vực, đây là một thực tế qúa rõ
ràng dù cho ÐCSVN có thổi phồng và che dấu thì vẫn không thể nào xóa bỏ được.
Kính thưa ông,
Chắc ông cũng biết rằng quy luật tất nhiên của loài người để cùng nhau tiến bộ là phải có cạnh tranh. Trong lớp học có cạnh tranh thì mới tìm được học sinh giỏi, trên đồng ruộng có cạnh tranh thì mới biết người nông dân giỏi, trên thương trường có cạnh tranh thì mới tìm ra được những tác nhân có tư duy sáng tạo để phát triển thành công mô hình kinh doanh..v.v.. Kể từ khi Việt Nam mạnh dạn từ bỏ kiểu làm ăn lỗi thời của chủ nghĩa xã hội để qua đường hướng kinh tế thị trường có cạnh tranh của tư bản chủ nghĩa thì nền kinh tế VN có phần khá hơn, nhân dân nhờ từ bỏ con đường tập thể chuyển qua cá thể mà cuộc sống đã đỡ hơn nhiều mặc dù sự tiến bộ hiện tại là bấp bênh bởi vì nền kinh tế của đất nước hiện nay đều nằm trọn vào lối kinh doanh hợp tác của các công ty nước ngoài, nhưng dù sao đây cũng là một tín hiệu đáng mừng vì nó như là ánh sáng dẫn dắt ta đi trong đêm dài đen tối. Ðiều này đã khẳng định cho chúng ta thấy rằng kinh tế thị trường có cạnh tranh là hiện thực, là quy luật tất yếu của loài người mà đại đa số các nước trên thế giới đang theo.
Tuy nhiên, quy luật tiến bộ sẽ không
bao giờ có định hướng xã hội chủ nghĩa bởi vì định hướng XHCN là không có cạnh tranh về chính trị, mà nếu đất nước không có nền dân chủ đa nguyên để cạnh tranh cho nhân dân được tự do chọn lựa người tài phục vụ cho mình và cho đất nước thì đất nước đó sẽ không bao giờ có tiến bộ, bởi vì mọi quyền lực đã được tập trung vào sự cai trị của một thiểu số người trong đảng lãnh đạo mà nhân dân không có quyền chọn lựa.
Tình trạng độc tài, độc đoán, tham nhũng thối nát, đục khoét của công, tự do nhũng nhiễu dân, tự do hành hạ và cướp giựt của dân, tự do tiêu cực và bè phái để trục lợi cá nhân..v.v..., là chuyện tất yếu sẽ xảy ra, điển hình là
tình trạng Việt Nam ngày nay mà tôi tin chắc rằng ông đã biết rõ. Nhưng nếu trong một đất nước dân chủ tự do với hệ thống đa nguyên có cạnh tranh thì những chuyện như trên sẽ không bao giờ xảy ra bởi vì các thành phần lãnh đạo sẽ không có cơ hội để thực hiện những hành vi đen tối đó.
Với hệ thống đa nguyên
thì quyền ứng cử sẽ không qua sự chọn lựa của bất cứ một đảng phái nào hết và nhân dân sẽ có quyền tự do bầu ra những người có thực tài để đại diện cho mình và lãnh đạo đất nước, những đảng phái thất cử sẽ trở thành đối lập để cùng với toàn dân kiểm soát mọi việc làm của chính quyền và nếu chính quyền làm không tốt những gì đã hứa khi đắc cử thì chắc sẽ bị thất cử trong lần bầu cử sau. Quân đội và các lực lượng vũ trang là để phục vụ an ninh trật tự cho nhân dân và bảo vệ Tổ quốc chớ không phục vụ cho bất cứ một đảng phái chính trị nào hết dù đảng đó là đảng cầm quyền.
Trong chính quyền lãnh đạo đất nước cũng có những người thuộc các đảng phái đối lập với đảng cầm quyền, bởi vì quyền chọn lựa trong các kỳ bầu cử người đại diện cho nhân dân trong các cơ quan quyền lực là quyền tự do chọn lựa của nhân dân. Ngân sách quốc gia do dân đóng thuế chỉ để phục vụ cho những công trình phúc lợi, những chương
trình ích quốc lợi dân và trả lương cho cán bộ công nhân viên chức cùng những thành phần phục vụ cho lợi ích chung của nhân dân và đất nước, chớ không dùng để phục vụ quyền lợi cho bất cứ một đảng phái nào hết cho dù là đảng cầm quyền.
Tiền để phục vụ cho đảng được tồn tại là do chính đảng đó tự tạo ra bằng con đường lương thiện như bao nhiêu người khác, chớ không phải như Việt Nam hiện nay đảng đang độc quyền tự do xài tiền của nhân dân mà dân không được quyền phản đối. Có bất công không khi chỉ có hơn 3 triệu đảng viên cộng sản mà phải bắt buộc gần 85 triệu con người Việt Nam còn lại phải tuyệt đối phục tùng và trung thành với đảng, phải chấp nhận cái hiến pháp và
luật pháp chồng chéo bất công vô lý mà đảng tự đặt ra, chẳng hạn như: điều 4 HP quy định ÐCSVN là lực lượng duy nhất cai trị đất nước?
Bỏ điều 4 Hiến pháp để thực hiện chế độ đa nguyên, đa đảng không có nghĩa là ÐCSVN bị triệt tiêu như ông Nguyễn Minh Triết đã phát biểu tại Tổng cục chính trị vừa qua, chắc có lẽ ông Triết khi phát biểu câu "Bỏ điều 4 HP là đồng nghĩa với tự sát", ông đã biết rất rõ hiện tại nhân dân VN đã chán nản đường lối cai trị của đảng qúa rồi. Trong khi chuyến công du ở Mỹ, ông Triết tuyên bố với quốc tế rằng: "Chuyện bất đồng chính kiến là bình thường", nhưng khi về nước thì ông lại nói bỏ điều 4 HP là đồng nghĩa với tự sát, điều này chứng tỏ rằng lời nói của các nhà lãnh đạo ÐCSVN là để đối phó với tình hình chớ không bao giờ thật tâm cả.
Tôi xin ông thủ tướng nên hiểu một thực tế là với chế độ dân chủ đa nguyên thì ÐCSVN vẫn có quyền hoạt động công khai ngang hàng với các đảng phái khác, nếu đường lối của ÐCSVN phù hợp với ý nguyện của nhân dân như đảng đã từng tự hào thì sẽ được nhân dân tín nhiệm qua cuộc bầu cử tự do công bằng, khi đó đảng vẫn có quyền lãnh đạo đất nước, nhưng nếu thất cử thì đây là kinh nghiệm để cho đảng tự nhìn lại chính mình mà có kế sách tốt hơn cho những lần bầu cử sau.
Trong kiếp sống vô thường của vạn vật và định luật nhân qủa mà Ðức Phật đã tìm ra thì con người sẽ phải chịu trách
nhiệm cùng các hành động và việc làm của chính mình.
Cá nhân của ông, tôi và tất cả mọi người rồi đây cũng phải chết, khi đó chúng ta sẽ không bao giờ đem theo những công danh sự nghiệp và vật chất mà mình tạo ra, nhưng chúng ta sẽ đem theo những cái ác và thiện để phải chịu kết qủa của những cái ác và thiện đó trong tương lai mà chúng ta không biết trước được, tôi tin chắc rằng ông sẽ hiểu ra được vấn đề này. Tại sao ngày nay khi nhắc đến Lê
Chiêu Thống thì người ta cho là "cõng rắn cắn gà nhà", là
bán nước.
Nhưng nếu nhắc đến các triều đại vua Trần thì nhân dân đều ca tụng và tôn sùng, ông tự suy gẫm lại coi trên thế giới ngày
nay còn bao nhiêu nước theo chủ nghĩa độc quyền lãnh đạo như VN?, có nước nào theo thể chế đa nguyên từ kinh tế lẫn chính trị mà nghèo hơn độc đảng không?, có nước nào trong hệ thống XHCN như VN mà không cần đến sự giúp đỡ của các nước dân chủ tự do theo thể chế đa nguyên không?
Tục ngữ Việt Nam có
câu "hùm chết để da, người ta chết để tiếng". Hy vọng rằng cá nhân ông sẽ không bao giờ muốn để cho người đời nguyền rủa. Cựu Tổng bí thư ÐCS Liên sô Mikhail Gobachev khi nhìn ra được lẽ thật đã từ bỏ chủ nghĩa cộng sản để cho nhân dân và đất nước của ông ta được tự do, cũng như tiếp theo sau đó cả khối cộng sản Ðông Âu cũng noi theo gương ông. Ngày 12/03/2002 tại trường đại học Columbia ông Gobachev đã phát biểu:
"Ðảng Cộng sản mà tôi phục vụ cả đời chỉ biết tuyên truyền. Cán bộ đảng chỉ biết điêu ngoa giả dối. Chúng tôi, trong đó có tôi, từng nói tư bản đang đi đến sự hủy diệt trong khi chúng ta đang phát triển tốt, lẽ dĩ nhiên đó chỉ là những lời tuyên
truyền. Trên thực tế quốc gia chúng tôi đang bị bỏ rơi ở đàng sau".
Tại Việt Nam ông
Nguyễn Hữu Thọ (chủ tịch Mặt trận Giải phóng Miền Nam trước 1975) lúc lâm chung đã viết thư cho con:
"Bài học thất bại trong cuộc đời làm cách mạng của cha là chọn lầm lý tưởng cộng sản và chủ nghĩa cộng sản. Nhưng điều đáng lên án nhất của cha là tính cách phục tùng đến hèn nhát đối với những mệnh lệnh phi nhân, bất nghĩa của tập đoàn lãnh tụ độc tài chuyên chính đã mất hết tình tự dân tộc".
Còn rất nhiều những câu nói muộn màng của những lão thành cách mạng mà tôi chưa viết ra hết bởi vì thư cũng khá
dài. Với tinh thần thẳng thắn tôi xin ông nên suy nghĩ lại con đường và hướng đi của mình.
Thân ái chào ông.
Việt Nam ngày 11/9/2007
Hoàng Trung Việt
=END=
6- Câu Chuyện Việt Nam
- Nỗi đau ầm thầm của những
chàng "trai làng"
Văn
Quang
(VNN)
Trong hai kỳ trước, tôi đã tường trình với bạn đọc về cái chết của hai "cô dâu" Việt chết thảm trên đất Hàn Quốc. Tuần vừa qua ở Việt Nam lại xảy ra một chuyện thương tâm khác, cái chết của một cô gái
sắp sửa bước lên xe hoa đi đến xứ Hàn.
Theo những tin tức ban đầu, cái chết có vẻ như còn nhiều bí ẩn, đến nay vẫn chưa tìm ra lý do chính xác hay nói cho rõ hơn là chưa có câu
trả lời "ai là thủ phạm". Thoạt tiên có tin đồn cô gái bị "một số người" hiếp dâm rồi quăng xác xuống sông. Nhưng theo tin tức của những người dân trong làng dần dần lộ rõ, cô gái đã bị một hoặc hai chàng thanh niên trong làng đâm chết vì ghen tức người con gái đẹp trong làng, "bỏ tình" theo chồng Hàn Quốc.
Bị sát hại sau một tuần lễ đính
hôn với chú rể Hàn Quốc
Liên tục trong tuần lễ vừa qua, người dân ở ấp Tân Quy, phường Trường Lạc, quận Ô Môn (TP Cần Thơ) xôn xao bàn tán về cái chết bi thảm đầy bí ẩn của cô Nguyễn Thị Dễ (SN 1984).
Một tuần sau lễ đính hôn với một người đàn ông Hàn Quốc, cô Nguyễn Thị Dễ bị giết chết, xác nổi trên sông. Cơ quan điều tra nhận định đây có thể là một vụ giết người sau khi đã hiếp dâm tập thể. Tuy nhiên, có hai thanh niên tình nghi đang bị thẩm vấn.
Tại dốc cầu khu vực Tân
Quy, các điều tra viên của Công an quận Ô Môn và Công an phường Trường Lạc đã khảo sát vườn chuối cạnh đó để tìm ra dấu vết của hung thủ.
Cách đó khoảng 1 km
là nhà của cô Dễ. Cô sống cùng cha mẹ trong căn nhà lá ọp ẹp. Nhà nghèo, lại đông anh em (4 gái, 1 trai), nên từ nhỏ, chị em Dễ có cuộc sống rất vất vả. Trong gia đình, Dễ là người xinh đẹp nhất trong 4 chị em gái, tính nết lại dịu hiền nên rất được bà con lối xóm quý mến. Chính vì hồng nhan nên năm mới 16 tuổi, Dễ đã mang tiếng chửa hoang vì có con với một người đàn ông. Kể từ ngày đó, Dễ sống trong tâm trạng buồn chán, ít giao tiếp với mọi người vì mặc cảm. Tuy nhiên, mặc dù biết Dễ là gái một con, nhưng nhiều thanh niên địa phương vẫn mong được xe duyên cùng cô.
Mới đây, có hai người đàn ông theo đuổi Dễ. Một người tên K. (đã có vợ con) đang làm việc tại UBND phường Trường Lạc và một người tên C. ở Sóc Trăng. Ông C. tuy đã bước sang tuổi 52 và đã có vợ con, nhưng vì là một ông chủ sà lan khá giả nên cha mẹ Dễ có vẻ xiêu lòng. Thỉnh thoảng, ông C. đi sà lan lên Cần Thơ rồi ghé nhà Dễ giúp đỡ gia đình Dễ rồi ngủ qua đêm, tìm mọi cách chiếm đoạt tình cảm của cô gái xinh đẹp nhất làng. Tuy nhiên Dễ đã một lần
"trót dại" nên cô không dám tỏ thái độ chống đối rõ ràng vì sợ làm buồn lòng cha mẹ. Hơn thế, ông C. lại có vợ con đùm đề, tuổi đời gấp đôi tuổi cô nên càng khiến Dễ ngần ngại.
Hình ảnh cô dâu Nguyễn Thị Dễ (giữa) trong
ngày lễ đính hôn với chú rể Kim Sang Bong) tại Ô Môn, Cần Thơ ngày 16- 8 vừa qua.
Quyết tâm chọn chồng Hàn
Giữa tình trạng
"nhùng nhằng" đó, cách đây không lâu, một cặp vợ chồng Hàn - Việt tìm đến nhà bà Lựa (mẹ Dễ) mai mối cho Dễ lấy chồng Hàn để... đổi đời. Nghĩ đến viễn cảnh căn nhà lá rách nát bấy lâu nay sẽ mau
chóng được thay bằng ngôi nhà xây khang trang để cha mẹ có nơi an dưỡng tuổi già, Dễ gật đầu đồng ý.
Ngày 16-8 vừa qua, lễ đính hôn của Dễ với chú rể tương
lai người Hàn Quốc Kim Sang Bong được tổ chức, nhà Dễ và chòm xóm vui như hội. Mọi người chúc tụng gia đình bà Lựa có được chàng rể ngoại.
Ngay sau ngày lễ đính hôn,
vợ chồng Dễ dắt nhau lên TP Sài Gòn. Ðến ngày 23-8, Dễ quay về nhà chuẩn bị các thủ tục để xuất ngoại theo chồng; còn chú rể thì vội bay về Hàn Quốc để sắp xếp ngày rước vợ sang.
Ði thăm chị, bị mất tích
Ngay sau khi cùng người chồng Hàn Quốc Kim Sang Bong lên thành phố, vui vẻ một tuần (từ 16 đến 23-8), Dễ trở lại nhà với một vẻ mặt hoan hỷ, đầy tin tưởng.
Nhưng chỉ một ngày
sau đó, Dễ bất ngờ mất tích. Người chị thứ ba của Dễ thuật lại: "Ngày 24-8, sau khi ra phường làm các thủ tục kết hôn, Dễ xin phép cha mẹ đi thăm tôi ở phường Phước Thới (Ô Môn). Ðến 21 giờ cùng ngày, Dễ được anh K. đưa về tới dốc cầu Tân Quy".
Nếu như mọi lần trước, Dễ gọi điện thoại cho cha lấy xuồng ra đón, nhưng đêm đó mọi người trong nhà chờ đợi mãi, vẫn không thấy Dễ gọi về nhà. Vợ chồng bà Lựa liên tục gọi điện thoại nhưng máy của cô không có tín hiệu. Biết chuyện chẳng lành,
cả nhà Dễ đốt đèn đi tìm nhưng vô vọng. Mãi đến sáng 27- 8, một người dân làm nghề chài cá trên sông đã phát hiện xác của Dễ nổi lên cách dốc cầu Tân Quy khoảng 3 km, đang trong giai đoạn thối rữa. Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo. Ðặc biệt, ở phần bụng của Dễ có một bao cát nặng gần 50 kg cột chặt. Người nhà nhận dạng được cô nhờ vào chiếc bông tai do người chồng Hàn trao trong dịp lễ đính hôn.
Khi điều tra, Công an quận Ô Môn
xác định bao cát đó là của một gia đình ở cạnh dốc cầu Tân Quy. Anh K. cho biết anh ta chỉ chở cô Dễ đến dốc cầu rồi quay về nhà; còn ông C. thì luôn tắt điện thoại kể từ ngày hay tin về cái chết của cô Dễ. Theo nhận định của một điều tra viên quận Ô Môn, rất có thể đây là một vụ hiếp dâm tập thể rồi giết người đã được chuẩn bị trước (dây và bao cát). Hung thủ chắc chắn sẽ từ 2 người trở lên. Sau khi hiếp và giết cô Dễ, hung thủ đưa xác cô xuống xuồng chở đến bỏ gần nơi xác nổi lên với mục đích phi tang.
Thông tin gần đây nhất vào chiều 29-8:
Công an phường Trường Lạc đang lấy lời khai 2 thanh niên (ở cùng ấp với Dễ). Trước đó, vào đêm 28-8, trong lúc đang nhậu say,
hai thanh niên này tự nhận đã hiếp rồi giết cô Dễ vì ghen sau khi hay tin Dễ sắp về làm dâu
xứ Hàn. Tuy nhiên chưa thể kết tội hai anh thanh niên nói năng lảm nhảm trong cơn say.
Cho đến khi tôi viết bài này
(02-9) vẫn chưa tìm ra chính xác ai là thủ phạm.
Nguyên nhân sâu xa
Thật ra có một nguyên
nhân sâu sắc hơn mà từ bao lâu nay ít người chú ý. Ðó là những cậu thanh niên ở những làng có nhiều cô gái lấy chồng Hàn Quốc, Ðài Loan, Singapore. Nhất là sau này, khi "phong
trào lấy chồng Hàn" nở rộ ở một số vùng quê, và người Hàn thường "khó tính", họ thích chọn những cô gái đẹp hơn là những "chú rể" ở những nơi khác, có phần dễ tính hơn.
Một nguyên nhân khác, phim ảnh xứ Hàn tràn
về đồng quê, nhìn cuộc sống của họ cao hơn, sang trọng hơn, nên khá nhiều cô gái đẹp ở thôn quê sẵn sàng từ bỏ làng xóm và cả những mối tình của mình để chạy theo một tương lai mới.
Không thiếu gì những chuyện tình
ngang trái, đau lòng. Ðã có khá nhiều những chàng
trai thôn dã, âm thầm ôm vết thương tình yêu đầu đời cho mãi đến ngày nay.
Nỗi đau
âm thầm của
những chàng trai làng
Nhìn vào trường hợp của cô Nguyễn Thị Dễ ở Ô Môn, Cần Thơ, chúng
ta thấy xung quanh cô không thiếu gì những chàng
trai làng và cả những chàng trai làng khác cũng ngấp nghé. Mặc dù cô đã có
"một lần trót dại" nhưng sắc đẹp của cô vẫn còn mặn mà lắm. Không lẽ trong số những chàng trai ấy không ai xứng với cô? Nếu chỉ muốn sống một cuộc đời "chân chỉ" làm ăn như bao nhiêu cặp vợ chồng khác, chắc cô cũng sẽ tìm được hạnh phúc. Nhưng cô đã bỏ qua những mối tình của những chàng "trai làng" vì dường như cái quyết tâm chọn chồng Hàn đã được cô nuôi dưỡng từ lâu. Có thể là ngay từ sau lần thất bại đầu tiên. Và nhân cơ hội này cô cũng muốn bỏ làng ra đi để không còn ai đàm tiếu. Nhưng dù sao sự ra đi của cô cũng chịu ảnh hưởng của một "phong trào chung", ít nhất là trong địa phương này.
Trường hợp của người con gái bị giết vì ghen tức đó chỉ như một giọt nước tràn ly. Nó làm rõ thêm nỗi đau âm thầm của biết bao
nhiêu anh "trai làng". Một nỗi đau nghẹn ngào,
khó có thể diễn tả thành lời.
Tựa cửa
chờ vợ...
không bao giờ về
Có lẽ lâu lắm rồi, người ta "quên" mất hoặc không
nhìn thấy nỗi đau này. Vết thương cứ thế lặng lẽ kéo dài. Anh thanh niên mộc mạc đành cam
chịu, chắc có những buổi chiều người con trai ôm mối tình tuyệt vọng của mình đứng nhìn về một phương trời xa thẳm nào đó nhớ đến hình bóng người con gái mình yêu thương, bây giờ ở bên một người đàn ông xa lạ trong một xứ sở tít mù chân mây. Nỗi đau lớn lắm, sâu lắm. Ẩn ức từ bao lâu
nay rồi.
Ðây là lần thứ nhất nó bùng
nổ. Như chiếc dây cháy chậm dẫn đến trái bom.
Không thể biện minh
cho hành động trả thù man rợ của thủ phạm đã sát hại cô gái trước ngày theo chồng về xứ Hàn. Ðó là một tội ác. Nhưng ở đây tôi chỉ tường trình những tình tiết phía sau vụ án mạng "vì tình" này để bạn đọc có thể hiểu được tâm trạng của những chàng trai làng như thế nào.
Ngoài những cô gái đẹp của làng quê lấy chồng Hàn Quốc, bây giờ ở thôn quê, những cô gái có chút nhan sắc và nuôi hy vọng lên đời, hầu hết cũng biến mất, chìm ngập vào trong vòng quay của những thành
phố công nghiệp. Các cô đã để lại biết bao nỗi thổn thức, buồn tủi cho những chàng trai làng. Thậm chí còn có cả những người chồng ngày ngày tựa cửa chờ người vợ... không bao giờ trở về.
Trong khi đó ở những khu
công nghiệp, khu chế xuất thì 80% là con gái, họ không còn thì giờ nghĩ đến chuyện tình
duyên. Và ở những nơi đó đàn ông lại "đắt giá" như vàng. Ðó là một nghịch lý trong xã hội hiện nay.
Nắm tro tàn của Huỳnh Mai được đưa
về quê hương
Nhân đây, tôi cũng thông
tin về việc cô gái Huỳnh Mai bị người chống sát hại dã man tại Hàn Quốc đã "trở về với quê nhà". Sáng 30-8, buổi lễ trao di cốt của Mai cho
gia đình diễn ra tại trụ sở Sở Ngoại vụ Sài Gòn. Chiếc lọ tiểu sành đựng nắm tro tàn bọc trong tấm vải trắng tinh do Tham tán Ðại sứ quán VN tại Hàn Quốc Nguyễn Thạc Dư trao tận tay những người thân của cô dâu bất hạnh Huỳnh Mai.
Ông Nguyễn Văn Phẩm (72 tuổi) ôm di
cốt cháu ngoại vào lòng mà nước mắt tuôn trào. Mái tóc ông bạc trắng, khuôn
mặt hằn những vết nhăn đau khổ. Ông mếu máo khóc. Hình hài cháu ngoại của ông là đây, một nắm tro tàn
nằm trong lọ sứ lạnh...
Ðể giúp gia đình nạn nhân lo
hậu sự và hương hỏa cho người đã mất, một tổ chức thiện nguyện Hàn Quốc đã quyên góp được 5.000 USD và đích thân ông Min Young Min, Tổng Lãnh sự Hàn Quốc tại VN,
trao tận tay cho gia đình Mai. Ông Minh Young Min nói: "Tôi cũng có cha
mẹ và hai con gái nên rất thấu hiểu tình cảnh của gia đình cô
dâu Huỳnh Mai. Chúng tôi sẽ tích cực điều chỉnh chính
sách và có những biện pháp để trong tương lai không còn những bi kịch như thế này xảy ra nữa".
Sau buổi lễ, di cốt Huỳnh Mai được đưa ra xe mang về ngôi nhà cô đã sống cách đây chưa đầy 6 tháng. Ðón chào và cũng là lời từ biệt một người con gái xấu số. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ chìm vào lãng quên! Cuộc sống vốn khắc nghiệt, đau lòng
như thế.
Ðây cũng là một bài học để đời cho các cô gái quê nghèo. Lúc này các cô đã thận trọng hơn trong
việc lấy chồng ngoại. Tại xã Ngọc Chúc, huyện Giồng Riềng, tỉnh Kiên Giang có chừng 2.000 người trong độ tuổi kết hôn. Khoảng 10% (hơn 200 cô) trong số nữ thanh niên chuẩn bị làm hồ sơ xuất ngoại theo chồng, nhưng sau vụ việc của Huỳnh Mai,
quá nửa đã rút. Số còn lại hoãn thời gian để tìm hiểu về vị hôn phu rõ hơn.
Ông Nguyễn Văn Phẩm (72 tuổi) ôm di
cốt cháu ngoại Huỳnh Mai vào lòng mà nước mắt tuôn
trào.
Ông Min Young Min, Tổng Lãnh sự Hàn Quốc
tại VN trao tận tay cho gia đình Mai 5.000 USD và tỏ lời
an ủi.
Bao che
có hệ thống
Câu chuyện về cậu ấm Bình Dương
múa kiếm tại phi trường Ðà Nẵng đã quá nhàm tai, thật tình tôi không còn muốn đề cập đến nữa. Nhưng tuần vừa qua, "lãnh đạo" công an tỉnh Bình Dương lại có cuộc trả lời trước công luận sau khi đã cho cậu ấm về vườn hưởng... già với cái gia sản đồ sộ của gia đình cậu đã tích lũy được bao lâu nay. Thế cũng nhàn. Khỏi phải đến sở làm cho có vị, thêm mất thì giờ.
Nếu chỉ công bố cái quyết định "tước danh hiệu công an đối với thiếu úy Ðỗ Hoài Phương Minh" thì chẳng có gì đáng nói. Nhưng e rằng nhân
dân nhận thấy cái quyết định ấy còn là nhẹ nên ông Mai Công Danh - thượng tá, Phó Giám đốc CA tỉnh BD - đã có cuộc trả lời báo chí với mục đích làm "sáng tỏ" những lỗi lẫm của nhân
viên thuộc hạ của mình. Nói gọn lại ông muốn chứng minh tội của anh thiếu úy này... cũng nhẹ thôi, để bảo vệ cho cái quyết định kia là "đúng người đúng tội". Chính vì thế, dư luận lại có dịp bùng
lên, bất bình, tôi không thể không tường trình rõ ràng.
Lời diễn tả của
cơ quan quyền lực
Về vụ Ðỗ Hoài Phương
Minh
từng bị cảnh cáo vì nổ súng tại quán karaoke Hoàng Dung năm 2000, ông Mai Công Danh - Phó
Giám đốc CA tỉnh BD lập luận: Vào 21 giờ 30 ngày 30.10.2000, Minh cùng 2 người bạn đến hát karaoke và uống bia ở quán Hoàng Dung. Khoảng 23 giờ, nhóm
Minh kêu chủ quán tính tiền để về. Minh đòi trả tiền, người bạn đi cùng không chịu và kéo người Minh. Minh loạng choạng ngã ngồi xuống ghế. Khẩu súng Minh mang theo bị cấn vào người (súng nhỏ, giống như hình chiếc hộp quẹt).
Minh lấy súng ra để trên bàn. Một tiếp viên của quán ngồi cạnh, tưởng chiếc hộp quẹt gas, nên cầm lên bật thử. Minh chồm đến giật lại làm súng phát nổ. Sau đó, Minh lúng túng làm nổ thêm 2 phát nữa".
Vụ việc đã được CA tỉnh xác minh: Nguyên nhân gây nổ súng "do Minh chưa sử dụng thành
thạo vũ khí, nên trong lúc giật lại làm nổ súng. Khi nghe súng nổ lại lúng túng làm cướp cò, nổ thêm 2 phát nữa...". Về vụ việc này, Minh bị kỷ luật cảnh cáo. Theo ông Danh, "vi phạm của Minh đã xử lý thỏa đáng".
Súng của ai?
Ông Danh cho biết: Khẩu súng
trên do ông Ðỗ Văn Công
(cha của Minh) - hiện là Bí thư Huyện ủy Tân Uyên, trước là Trưởng CA huyện Tân Uyên - quản lý sử dụng. Năm 1998, ông Công chuyển công tác sang UBND huyện, ông
Công có làm đơn xin CA tỉnh giữ lại súng để làm "vật kỷ niệm". Ông Mai Công Danh khẳng định: Căn cứ công văn số 1532/C11
(C13) của Tổng cục Cảnh sát hướng dẫn thực hiện Chỉ thị 504/TTg, ngày 16.9.1994 của Thủ tướng Chính phủ về việc tăng cường công tác quản lý vũ khí, vật liệu nổ, ông Ðỗ Văn Công được giữ súng làm vật lưu niệm.
Nhưng cũng theo luật này, tại điều 4 của Chỉ thị 504/TTg,
có đoạn: "Nghiêm cấm các cơ quan, tổ chức, đơn vị lực lượng vũ trang, cá nhân dùng vũ khí, phương
tiện để biếu, tặng hoặc nhượng bán sai quy định. Trường hợp muốn giữ lại làm lưu niệm phải được Bộ trưởng Bộ Quốc phòng hoặc Bộ trưởng Bộ Nội vụ quyết định...".
Khẩu súng trên của ông
Công có được Bộ trưởng Bộ Quốc phòng hoặc Bộ trưởng Bộ Nội vụ cho phép hay không? Và hơn thế, người được quyền "giữ súng làm kỷ niệm" có được quyền cho người khác, dù là vợ con mình, sử dụng hay không?
Vậy ông bí thư Ðỗ Văn Công có tội gì?
Gần đây trong một loạt phóng sự điều tra về "vua xe ben" với những chiếc xe ben hung thần tại Bình Dương, dư luận đã "khui ra" một loạt những chiếc xe đứng tên một người khác, nhưng người này lại khai "vẫn còn làm việc cho ông Hai" (tức ông Hai Công) và cái bãi xe ben
lại ở sát "tư dinh" của ông Hai Công. Vụ này chỉ "khui" đến đấy rồi... ngưng. Chưa có một kết luận nào chính thức hay đã "chìm xuồng" chỉ có trời mới biết.
Ngây ngô và ngụy biện như đùa
Trước những lời biện luận của ông Phó
trưởng Công an tỉnh Bình Dương, lập tức dư luận lại phẫn nộ. Có thể kết luận gọn gàng trong 6 điểm người dân đã đặt ra:
Mấy ông lãnh đạo CA tỉnh Bình Dương đã trả lời trước dư luận về cách xử lý của họ trong việc Ðỗ Hoài Phương Minh nổ súng ở quán karaoke có 6 điểm... cứ như đùa:
- Thứ nhất, Minh đã bắn tới 4 viên đạn. Theo lời diễn tả của ông Phó trưởng Công an tỉnh Bình Dương thì viên đầu tiên là do Minh chạy đến chộp cái
súng từ tay người kia, nhưng do
lúng túng mà để cướp cò và bắn ra những 3 viên đạn. Cách giải thích thật ngây ngô. Lấy lại được súng rồi thì làm gì có lý do mà lúng túng rồi bắn thêm những 3 viên đạn. Thêm nữa, sĩ quan công an mà "sử dụng súng không thành
thạo" thì súng để làm gì?
- Thứ hai, lãnh đạo CA Bình Dương hoàn toàn không lấy cung, lời kể của những người làm việc ở quán karaoke để so sánh.
- Thứ ba, những cảnh sát đồng nghiệp đi cùng, có người kể chuyện khác hẳn.
- Thứ tư, có một nhân chứng là nữ. Người ấy bị Minh hăm dọa: nếu báo cho Công an thì sẽ bị hắn giết chết. Vậy người đó đi đâu rồi và tại sao CA không hỏi và lập biên bản với người phụ nữ này.
- Thứ năm, có một cô bị Minh bắn sượt qua người và ngất xỉu, sao CA không mời cô ta đến làm việc và lập biên bản.
- Thứ sáu: Tại sao vụ này
không gửi qua viện kiểm sát vì có tới 4 viên đạn bị bắn ra có thể làm chết người?
Cách trả lời của Phó
giám đốc CA Bình Dương cũng giống như Phó CA quận Hải Châu - Ðà Nẵng: Ngụy biện và bao che trước sự thật rành rành. Và điều đáng nói là những nhân vật này có chức vụ, cấp bậc khá cao, đại diện cho cơ quan bảo vệ pháp luật của nhà nước.
Họ thừa hiểu nhưng vẫn cố tình "giả ngây". Và viên thiếu úy kia cũng chỉ là sản phẩm của những người như vậy. Người dân rất mong dư luận tiếp tục làm rõ vụ việc này để trả lời cho nhân dân.
Có tính hệ thống
Và một công dân khác chua chát đưa
ra nhận định: Việc ông Mai Công Danh ngụy biện các
thông tin trên thì đã rõ. Ðến con nít nghe còn thấy khó và do đó bản thân
ông Danh nghe cũng không lọt lỗ tai mình.
Thế nhưng tại sao ông
vẫn nói? - Vì đó là những nội dung đã được bàn bạc cụ thể, đã được cấp trên thông qua trước khi ông Danh (vật tế thần) phải cắn răng trả lời trước công luận. Vì thế, chúng ta đừng quá đả kích, phẫn nộ với cá nhân bản thân ông Danh mà cần đả kích, chống lại sự dung túng, bao che, làm việc không có trách nhiệm của những tổ chức và cá
nhân đang tồn tại nhức nhối một cách vững chắc hiện nay.
Vấn đề là ở chỗ đó các bạn ạ. Ông
Minh hay ông Danh chỉ là những sản phẩm tiêu biểu cho hệ thống ấy mà thôi.
Tôi tưởng không cần phải bàn bạc gì thêm
ngoài tiếng nói trung thực của người dân. Sự việc này còn diễn tiến ra sao, chúng ta lại chờ quyết định cuối cùng của Viện kiểm sát Hải Châu.
Bình Dương là một tỉnh đang phát
triển vào hàng đầu tại Việt Nam, vì thế có khối chuyện "lẩm cẩm"để bàn. Vụ "biếu không" 700ha đất công ở Bình Dương để gần 400 tỉ đồng của nhà nước đã chảy vào... túi tư nhân đang là một đề tài nóng bỏng. Tôi sẽ tường trình trong một kỳ sau.
Thông tin về việc giúp Thương
Phế Binh và người
nghèo tại VN
Trong tháng 8 vừa qua,
chúng tôi đã nhận được khá nhiều những tin tức của bạn đọc, của một vài cơ quan thông tin cung cấp về những Thương
Phế Binh ở những vùng xa xôi hẻo lánh, có những người vô cùng khó khăn nghèo khổ mà chưa hề nhận được sự giúp đỡ nào hoặc chỉ nhận được rất ít. Và một số bạn đọc đã gửi quà trực tiếp đến những địa chỉ chúng tôi đã ghi trên các trang báo hoặc gửi qua chúng tôi để chuyển đến những địa chỉ đó.
* Danh sách của anh Quyết (TQLC)
báo VietHouston:
Có 5 anh thương binh đều bị cụt 2 chân, đã gởi hồ sơ qua Mỹ nhung chưa có ai bảo trợ. Chúng tôi đã gửi tiền qua bưu điện trích trong số tiền của độc giả Thời Báo Canada, mỗi người 100 CND:
1- Anh Dương quang
Thương. Ðội 1 HTX Trung Tiến, Xã Lộc Tiến, Huyện Phú Lộc. Thừa thiên Huế 2- Ngô Quang Phước 62 Vạn Xuân, Phường Kim long, TP Huế.
2- Huỳnh đình Me, Thôn Long hồ hạ, Hương
hồ, Hương Tra,ụ Thừa thiên Huế
3- Nguyễn thành Thanh 110/17/24 Kim Long,
TP Huế.
4 -Lê quang Nhịnh số 3 ngỏ 10 kiệt 76 Trần nguyên
Ðán Phường Thuận Hòa TP Huế.
* Qua những thông tin của anh Ngô
Văn Tân (Tan Van) cùng một số anh em khác, có một số anh em ở Thừa Thiên
Huế mới tìm được. Chúng tôi đã gửi cho 6 anh em TPB, mỗi người 100 CND, trong số tiền của độc giả Thời Báo Canada,
1- Ðỗ Gia Nhân: Tổ 1, Khu
Nghĩa Nam, Thị Trấn Ái Nghĩa, Huyện Ðại Lộc, Tỉnh Quảng Nam.
2- Trần Văn Tròn: Thôn Quý
Trung, Xã Ðại Hiệp, Huyện Ðại Lộc, Tỉnh Quảng Nam
3- Bà Ngô Thị Gái, Lô 52. Ðường Ðiện Biên Phủ, Tp Ðà Nẵng.
4- Huỳnh Bảy: Thôn Ðại An, Xã
Ca Khuol, Huyện Chu Put, Tỉnh Gia Lai (Ðien thoại gan nhà ông này la:ụ 59893131)
5- Phan Giang: Thôn Phiêm Ái, Xã Ðại Nghĩa, Huyện Ðại Lộc, Tỉnh Quảng Nam.
6- Huỳnh Văn Nguyện: Xã Mộc Trụ, Huyệ Phú
Vang, Tỉnh Thừa Thiên Huế
7- Nguyễn Ðình Mai (Nghĩa quân
Chi khu Ðức Dục, TK Q.Nam, QÐ 1)
Ðội 8 Thôn Thạch Xuyên,
Xã Duy Thu, Huyện Duy Xuyên, Tỉnh Quảng Nam
* Ðộc giả Nguyễn Kim
Loan ở Úc tặng
1- Anh Lê Văn Tỳ TD3/ TrD
1/ SD1BB 142 Trần Quốc Toản, P. Tây Lộc,Thừa Thiên Huế.
02- Hạ sĩ Nguyễn Dẫn TrD3/ SD1BB Thôn Phước Lễ, Xã T6an
Phước, Hoặc Triệu Phong, Tỉnh Quảng Trị
03- Hoàng Nhơn, Thiết đoàn 7,
Chi đoàn 2/7 - Thôn Bắc Trung, Xã Lộc An, H. Phú Lộc,Thừa Thiên Huế. 04- Lê Mãi SQ: 200292 - QYV/ NTP -Ðội 2 Thôn
Ðông, Xã Lộc An, Phú Lộc, Thừa Thiên Huế.
05- Nguyễn Huynh, Sq:
76/206791 - ÐÐ 2/ TÐ 1 Quân Y/ SD1 - Thôn Hải Hà, Xã Lộc An Phú
Lộc, Thừa Thiên Huế.
Chúng tôi đã chuyển đến tận tay mỗi anh TPB này 100 AuD.
* Bà Dương Kim Thoa (qua nhà văn Huy Phương)
gửi 400 USD tặng, mỗi người 100 USD:
01- Anh Võ Văn Bôn (nghĩa quân)
chấn thương sọ não. Tổ 47 Ấp Phước Trung, Xã Phước Long, huyện Ðất Ðỏ, Tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu
2- Anh Nguyễn Văn Ngọc (nghĩa quân),
bị mù, cụt tay phải. Ấp Thanh Tâm, Xã Phước Thanh, Huyện Ðất Ðỏ, huyện Ðất Ðỏ, Tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu
3- Ngô Văn Giỏi (nghĩa quân),
cụt hai chân Ấp Phước Long, Xã Phước Long, huyện Ðất Ðỏ, Tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu
4- Anh Ðinh Văn Tiệp (nghĩa quân),
cút hai chân - Tổ 34/4403, Khu phố Hải Ðiền 2, Huyện Long Ðiền, Tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu
Anh TP Nguyễn Văn Bảo đã đưa
số tiến này đến nhà từng người nhận và anh cũng được giúp 100 USD.
* Ngoài ra chúng tôi cũng nhận được quà của ông Ðỗ Ðức Ngọc nhờ chuyển 400 đô la Canada đã đổi thành tiền VN của các vị hảo tâm tặng:
Bà Lý Hồng Phấn gửi 50 cho
ông Mai Phiên, 50 cho những thương binh khác
Cô Ðỗ Quỳnh Diễm Châu gửi 100 cho
ông Mai Phiên, 100 cho những gia đình nghèo khổ khác.
Ông Ðỗ Ðức Ngọc 50 cho
ông Mai Phiên, 50 dự trữ làm tiền chi phí di chuyển trong công tác làm từ thiện.
* Anh Lê Thanh Chi ở Cali gửi 300 USD
mua gạo cho những gia đình nghèo khổ. Chúng tôi cũng đã giúp ngay cho khoảng 30 gia đình
nghèo, mỗi người 30Kg gạo. Một số gia đình khác được giúp 500 ngàn VND trong số tiền của bạn đọc tặng.
Tất cả những công
việc này chúng tôi đã thực hiện nhờ sự giúp đỡ của một số anh em thương binh còn có đủ sức khỏe đưa đến tận tay những anh em ở vùng Ðồng bằng sông Cửu Long, Miền Ðông Nam Bộ. Còn những anh em ở miền Trung chúng tôi phải gửi qua bưu điện hoặc những người quen biết các gia đình này ở Huế, Quảng Nam, Quảng Trị, và đã được hồi âm xác nhận đầy đủ.
Các anh em TPB và những người nghèo khổ rất vui mừng và xúc động và nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến tấm lòng hảo tâm của quý vị.
4 căn nhà tình thương sẽ được xây dựng
Trong tuần vừa qua, chúng tôi cũng nhận được 4.000 đô la Úc của Tuần Báo Văn Nghệ Australia đại diện cho "Quỹ Mái Ấm Tình Thương Australia" tài trợ để xây dựng 4 căn nhà
tình thương cho người dân huyện Lộc Ninh. Mỗi căn 12 triệu và số tiền còn lại sẽ được mua thêm đồ gia dụng cho những gia đình này.
Sau khi cùng một số người dân địa phương đi "khảo sát", chúng tôi cũng đã tìm được 4 căn nhà của người dân đang sống trong cảnh rách nát tả tơi. Xin nói rõ là những căn nhà này
của người dân nghèo khổ không hề có liên quan gì đến những gia đình "chính sách, liệt sĩ..." bởi những gia đình đó đã có
chính phủ VN lo. Chúng tôi chỉ chú trọng đến những người dân cùng khổ không được cơ quan nào lo liệu. Tôi đã chuyển số tiền này đến tay những gia đình nghèo khổ đó ngay trong tuần. Khi nào nhà làm xong, người dân có thể vào ở ngay.
Trong đó tôi đã gặp gia đình của cố Trung Tá
Võ Văn Tây, đã chết tại Trại "cải tạo" Hà Tây vào năm 1979. Gia đình bà quả phụ Trần Thị Trầm (vợ cố Trung Tá
Tây) hiện sống ở Tổ 4, Ấp 1A, thị trấn Lộc Ninh, Huyện Lộc Ninh, Tỉnh Bình Phước. Căn nhà cũ thời xưa để lại, mái nhà đã bị mọt và dột nát quá nhiều. Chúng tôi đã định dành một căn nhà tình thương cho gia đình bà Trầm. Nhưng rất tiếc là theo ý kiến của người dân địa phương thì căn nhà đó vẫn còn tốt hơn nhiều so với những căn nhà khác ở đây. Nếu chúng tôi tặng một căn nhà tình thương là "không đúng", người dân có thể chỉ trích, gây dư luận không hay. Và thật ra bà Trầm chỉ cần sửa chữa chứ không phải làm một căn nhà khác. Cho nên, sau khi đã thảo luận với các anh
em trong tòa soạn báo Văn Nghệ, chúng tôi sẽ tìm cách khác yểm trợ cho gia đình cố Trung Tá Võ Văn Tây.
Xin thông tin đến bạn đọc. Nếu có điều gì sai sót xin các vị vui lòng bổ túc.
Nhà ông Cấn Văn Nhân đang sống cùng vợ con, cũng sẽ được xây tặng một căn nhà tình thương giá 12 triệu VNÐ.
Nhà bà quả phụ Trần Thị Trầm - vợ cố Trung Tá
Võ Văn Tây- mái ngói đã dột nát, chưa có tiền sửa.
=END=
7- Văn Học Nghệ Thuật
- Mùa Thu Ðáng Nhớ
Nguyên Ðỗ
Những cánh rừng phong
mùa thu thường rất đẹp với sắc màu rực rỡ của những cây phong chuyển đổi màu nhanh chậm tùy theo mỗi cây. Có cây màu đỏ rực, có cây màu vàng, màu tím... Hai người đi chầm chậm lên đồi cao để nhìn bao quát cả thung lũng rừng phong. Hương nói với Trầm:
- Xin lỗi anh nha, tối qua Hương đang nói chuyện với anh rồi nảy ra ý thơ định viết một bài thơ cho anh khi Hương quay trở lại thi anh đã đi rồi.
Trầm cười:
- Không sao đâu, chuyện đó cũng thường xảy ra với anh mà!
Hương nói thêm vào:
- Chúng mình đều như thế nhỉ? Kẻ làm thơ có quá hư tưởng không anh? Có đôi lúc, Hương nghĩ mình như sống ở hai chỗ khác nhau, cuộc sống nào chỉ là một cái bóng của cuộc sống kia, mình như sống trên mây, trên gió, ở một nơi nào đó trên cuộc đời này.
Trầm cười:
- Sâu xa và có vẻ triết lý ghê,
chắc anh phải về đọc thêm triết lý nhà Phật mất?
Hương nhìn Trầm dãy nảy:
- Chứ không phải thật như vậy sao? Có đôi khi hai thế giới thơ và thật gặp nhau thì chẳng còn hư thực thực hư nữa, chúng ta nhìn thoáng được một chút hình ảnh của ý nghĩa thực của cuộc sống thực tế.
Trầm hỏi Hương:
- Em thấy thế nào khi
hai thế giới thực hư thành một, không còn ranh giới giữa mộng và thật, mơ và thực tế?
Hương nhìn Trầm cười bí mật, nàng nhìn quanh, nói nhanh:
- Như lúc này, những khỏanh khắc như bây giờ, khi
chúng ta không cần gì hơn là những gì ngay trước mặt, chung quanh chúng ta.
Như lúc này, Trầm vừa suy nghĩ vừa nhìn
vào mắt Hương, chàng chợt nhận ra sự gần gũi của hai người. Hương không còn nhỏ dại như chàng nghĩ xưa nay nữa, cô bé ra trường năm trung học xưa bây giờ đã thành cô sinh viên năm thứ ba rồi. Chàng
thu vào hết cả ánh mắt tha thiết của nàng, thầm nghĩ rằng mình đã làm một điều gì đó thật đặc biệt tự thuở xa xưa nào đó để được diễm phúc quen biết nàng như thế này. Chàng nhắm mắt lại, hít một hơi dài, chợt nhận ra đôi môi nàng hôn phớt vào đôi môi chàng.
Chàng giật mình khựng lại thì có
tiếng Hương nói:
- Có lẽ em không nên làm thế!
- Không sao, không sao. Anh muốn điều ấy đến từ lâu!
- Thật không?
- Thật mà!
- Không tin!
- Không tin thì mở email của anh gởi cho anh
ra mà coi!
- Mật mã là gì?
- Huongthuong
- Hướng thượng không có dấu?
- Ừ em nghĩ sao cũng được!
- Em coi các thư của anh,
anh không được hối hận đó nhé?
- Việc gì phải hối hận?
Trầm cứ đinh ninh
là chẳng có việc gì để hối hận, chàng có ngờ đâu có những chuyện không ngờ đã xảy ra. Tối hôm đó, sau khi đưa Hương về nhà, chàng trở về vào mở điện thư không ra liên tục cả mấy ngày, bị báo là sai mật mã. Chàng không đóan ngay ra là Hương đã thay mật mã khác để nàng kiểm tra tất cả các thư chàng lưu trữ. Từ ngày có gmail từ google có thể chứa tới 2 Gigabites thay vì 2 hay 10 Megabites như ở bên
yahoo hay các mạng khác, bao nhiêu thư bạn bè gởi qua lại chàng lười chẳng xóa nên Hương đã đọc được tất cả, có những thư đùa giỡn nhưng cũng đủ để Hương kết tội là chàng không nghiêm túc, dành tất cả trái tim
cho nàng. Ðến hôm nàng trả lời điện thọai và báo là nàng đã trả lại mật mã cũ cho chàng với bức thư từ giã thì chàng mới ngã ngửa ra:
"Anh Trầm,
Hương nghĩ là Hương đã lầm, anh không phải là anh Trầm như Hương nghĩ. Anh Trầm của Hương chỉ là một ảo ảnh không có thật, một người chỉ biết thương yêu đùm bọc Hương. Anh không phải là anh Trầm đó nên Hương cám ơn anh đã cho Hương những kỷ niệm thật vui, những bài thơ thật đẹp! Dẫu chúng ta ở cùng một thành phố, học chung một trường, xin anh đừng gọi điện thọai hay tới tìm Hương, vì Hương giờ này chỉ mong tìm lại sự hồn nhiên, bình yên trong tâm hồn..."
Trầm gọi điện thọai và tới nhà Hương để xin lỗi và giải thích, vì thực sự chàng chỉ yêu Hương, mặc dù chưa tỏ lộ, đối với bạn bè khác cũng chỉ là vui đùa giỡn chơi chọc nhau thôi, chứ chàng có hề biết mặt ngòai đời đâu. Chàng mến Hương từ thuở còn trung học, những lúc đi sinh họat chung, tưởng là mọi sự sẽ êm trôi như những áng mây thu, với những cuộc hẹn đi chơi riêng, dù chưa hề tỏ lộ chàng yêu nàng hay nàng yêu chàng cho tới mùa thu ấy đã ba năm rồi còn gì trong cánh đồi phong khi lá rừng rực rỡ như lúc này,
như bây giờ... Như lúc này, như bây giờ, khi hai thế giới mộng mơ và hiện thực trở thành một thực hữu ngay trước mặt... Hương cũng lạ, nói chỉ một lần rồi không bao giờ nói nữa, rồi cắt đứt mọi liên lạc, nhưng chàng vẫn kiên trì gởi thư đi mà không hề hy vọng Hương gởi thư lại, coi như một nghi lễ hằng năm vào cuối tuần của tuần thứ tư mỗi tháng Mười.
Trầm không biết Hương
có đọc không, nhưng chàng vẫn viết, biết đâu có ngày nàng sẽ nghĩ lại, sẽ trở lại với chàng nên chàng cũng không hề có bạn gái.
Chàng đóan là mẹ Hương vẫn thỉnh thỏang viết thư báo cho nàng biết là chàng vẫn vậy. Mỗi khi gặp mẹ Hương ở nhà thờ, chàng vẫn chào hỏi và hỏi thăm về Hương vì nàng đã chuyển trường ra ngòai tiểu bang từ khi xong năm học thứ ba. Mẹ Hương như dửng dưng trước chuyện của Trầm và con gái bà, bà biết ở bên Mỹ trai gái tự do,
không phải do cha mẹ lựa chọn nên bà thờ ơ không đả động tới, cứ để việc riêng của con gái cho con gái định liệu. Bà ở vậy nuôi Hương
là đứa con một từ khi chồng bà chết trong trại cải tạo, khi Hương còn một tuổi.
Bà tuy khá tuổi, nhưng vẫn còn nét đài các và
duyên dáng lắm. Hồi xưa, nghe người ta nói, cũng nhiều người dạm hỏi để đùm bọc bà và cô bé mồ côi cha còn nhỏ tí xíu nhưng bà không chịu. Bây giờ con gái lớn rồi, bạn bè bà ai có xúi bước thêm bước nữa, bà chỉ cười nói, "Hồi xưa mẹ con còn côi cút tôi còn chưa dám quên ông nhà tôi! Bây giờ nhờ ông ấy phù hộ, mẹ con tôi được như thế này, con tôi đã lớn khôn, không lẽ tôi lại phũ phàng làm như thế được sao?" Thế là các bà mai bà mối tiu nghỉu, để bà yên với hình ảnh của người chồng khả kính đã chết vì lý tưởng tự do của một sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Hòa.
Trầm cũng hy vọng là một lúc nào đó Hương sẽ nghĩ lại. Mẹ nào con nấy, Mẹ nàng chung thủy như vậy thì hẳn nàng cũng sẽ chung tình nếu như chàng cưới được nàng. Cha mẹ chàng đã có các anh chị nàng lo rồi, nếu chàng cưới được Hương thì chàng tự nhủ lòng sẽ rước mẹ nàng ở chung, không phải để mẹ nàng nấu nướng hay trông coi cháu chắt mà để mẹ con Hương gần gũi với nhau thôi. Ðược một người mẹ như mẹ Hương hay mẹ chàng thực không phải chuyện dễ, họ là những tấm gương cho Hương và chàng làm mẫu mực.
Ba ngày trước hôm lễ Tạ Ơn ở Hoa Kỳ, chàng bất ngờ nhận được cú điện thoại:
- Anh Trầm, nhớ tiếng ai đây không?
Trầm run tay chân, điện thọai muốn rơi ra khỏi tay:
- Hương, Hương đừng cúp máy nhé! Cho anh nói với Hương một chút!
Tiếng cười trong trẻo bên kia đường giây:
- Ơ cái anh này, nếu Hương
không muốn nói chuyện với anh thì Hương đâu có gọi anh đâu!
Trầm lúng túng:
- ha, phải rồi đó. Hương
khoẻ không?
- Khoẻ anh, Hương
gọi báo anh là dịp lễ Thanksgiving, Hương được nghỉ mấy ngày sẽ về thăm Mẹ, Hương mời anh tới nhà chơi ăn tối với Mẹ con Hương. Ðược không anh?
Trầm trả lời không
do dự, chẳng cần nhớ nhà chàng cũng có tiệc lễ Tạ ơn với gia đình các anh chị và các cháu về chung vui với cha mẹ chàng:
- Ðược, cám ơn Hương.
Trầm sẽ đến. Mà Hương về chuyến bay nào, mấy giờ để Trầm ra đón?
- Không cần đâu anh, Mẹ Hương
sẽ ra đón.
- Please, cho Trầm đón Hương
lần này đi, ba năm hơn rồi...
- Ðược, để Hương gọi báo cho Mẹ Hương...
Hương dí dỏm chọc:
- Với điều kiện anh cho
Hương mật mã email của anh...
- Trước nay vẫn vậy, vẫn hương
thương không có dấu như hồi xưa, cần Trầm đánh vần cho không?
Hương cười khanh khách bên kia giây điện thọai:
- Em biết thừa rồi, từ ba năm nay mỗi tuần em đều coi hộp thư của anh xem có cô nào tỏ tình với anh nữa không.
Nếu có thì em chẳng để anh yên ba năm nay đâu...
Trầm vui quên cả bị xâm phạm chuyện riêng tư:
- Em ghê nha! Coi thư từ của anh mà
không viết cho anh một chữ nào...
- Em vậy đó, sợ chưa? Sợ thì chạy trước đi! Con gái Huế ghen thâm lắm đó!
- Sợ gì em! Mà anh hỏi thật, anh
nóng lòng muốn biết, tại sao em dứt liên lạc với anh, lý do chính đó, chứ không phải mấy lý do lẻ tẻ...
Hương cười:
- Chuyện dài lắm, mấy người có máu văn nghệ thường lãng mạn vô cùng, lần đó em đã nhận được giấy báo chuyển sang trường Y Khoa nên biết mình sẽ phải dành nhiều thì giờ học không có giờ cho anh nên phải dứt khóat thế để anh liệu bề tính chuyện tương lai, chứ bắt anh chờ em cũng tội nghiệp. Em cũng sợ anh lãng mạn sa ngã trong lúc đợi chờ để anh yên tâm tự do. Ba năm nay anh vẫn chung tình, vẫn lên đồi phong viết về chuyện tình dang dở nên em tin rằng anh vẫn yêu em, nên em gọi mời anh tới dịp lễ Tạ Ơn này để cầu hòa...
Trầm cười:
- Cầu hòa? Ừ thôi cho anh cầu hôn đi! Ðể anh báo
ba má anh nha!
- Khoan đã anh, nhưng chúng
mình có thể hiểu riêng với nhau là được rồi, chừng một hai năm sau rồi chính thức...
Trầm nghe ù cả tai, thấy hạnh phúc
ngập tràn. Chàng thấy bao nhiêu điều cần phải làm cho kịp trước ngày đón Hương về... Khi Hương bỏ máy điện thọai xuống, Trầm giơ hai tay lên trời la lớn lên rung cả phòng chàng:
Eureka
!
Ta đã tìm ra!
Vâng Trầm đã tìm ra lý do, đã tìm thấy lại tình
yêu của chàng, đã tìm được trái tim đánh mất từ ba năm từ lúc ấy khi hai thế giới hư thực thành một, từ nụ hôn phớt trên môi rồi vụt hẳn đi... Chàng đã tìm thấy thêm một lý do để tạ ơn dịp lễ Thanksgiving năm nay.
=END=
**********************************